Lan cả mặt đầy máu, vết thương trên đầu sâu thấy xương, thỉnh thái y đều
nói không qua nổi…” Nói xong lại đấm ngực giậm chân gào khóc, quỳ
xuống dập đầu khẩn cầu, “Cầu Hoàng thượng ban thưởng vài thái y đắc
lực. Nếu Như Lan có mệnh hệ nào thì ta cũng không muốn sống…”
“Phùng Thành, phái vài thái y đắc lực đến quý phủ của công chúa đi.”
Cho dù Phượng Cảnh Kiền không tận mắt nhìn thấy trò khôi hài này, chỉ
nghĩ đến liền cáu giận không thôi, cất lên giọng nói lạnh lùng, “Hoàng tỷ
xưa nay rất biết chuyện, vì sao nay lại hồ đồ như vậy! Như Lan sắp thú
quận chúa, thế mà lại lòi ra một thứ tử, hoàng tỷ để thể diện của CảnhNamở
đâu! Dư luận xôn xao như vậy, phải làm thế nào để êm chuyện!”
Phúc Xương đại công chúa vừa khóc vừa nói, “Là do ta không biết sâu
cạn của đám nữ nhân trong phủ, Như Lan…nếu có mệnh hệ gì…cho dù
đứa nhỏ là do tiện tì sinh ra….thì xem như cũng có cái để lưu lại!” Nhất
thời không dám xử trí.
Dù sao thì Phượng Cảnh Kiền cũng sẽ không hạ lệnh buộc một nô tỳ phá
thai, thản nhiên trả lời, “Thôi Hoàng tỷ về trước để chăm sóc Như Lan đi.
Thiếu dược thảo gì thì đến đây nói với trẫm, trẫm sẽ ban cho hắn.”
Phượng Cảnh Kiền cũng không hy vọng Đỗ Như Lan đi đời nhà ma,
chuyện này là Minh Trạm động thủ, nếu Đỗ Như Lan mà chết thì Phúc
Xương đại công chúa và Xương Bắc Hầu sẽ không chịu để yên, chẳng lẽ
bảo Minh Trạm một mạng đền một mạng? Đến lúc đó phải nói như thế nào
với đệ đệ CảnhNamcủa hắn?
A, nhi tử của ngươi đến chỗ của trẫm mới được nửa năm thì đã phạm tội
giết người, bị trẫm hạ lệnh trảm thủ. Nếu không thì làm sao công đạo với
người khác đây?
Phượng CảnhNamsẽ trả lời như thế nào?