Minh Trạm mở to mắt, “Biết rồi, gọi Lê Băng đến, bảo hắn chờ ta ở tiểu
thính bên ngoài phòng ngủ của ta, ta mặc xiêm y xong sẽ qua.”
Thanh Phong lĩnh mệnh, lặng yên lui ra.
Ngày hôm sau Vĩnh Định Hầu, Phượng Minh Lan cùng nhau đến Trấn
Nam Vương phủ để nghiên cứu cách trao đổi người.
Nguyễn Hồng Phi thật là có năng lực, hắn trao đổi bằng đại thần: An
Quốc Công, viết rõ dùng An Quốc Công trao đổi với Diêu Quang. Hơn
nữa, thời gian và địa điểm là hai mươi sáu tháng năm lễ Phật đản tại Trấn
quốc tự, nơi hương khói thịnh nhất ở đế đô. Hơn nữa còn cường điệu,
đương thiên Trấn quốc tự không được giới nghiêm, nếu không sẽ giết con
tin.
Lễ Phật đản rất náo nhiệt, Vĩnh Định Hầu biết được một chút, lão nương
của hắn cùng lão bà và tức phụ đã sớm tính toán sẽ đi dâng hương lễ Phật.
Dân chúng rất tin Phật, ngày đó không tiện bố trí, trong lòng của Vĩnh Định
Hầu trở nên nôn nóng, nhịn không được mà mắng một câu, “Mụ nội tên
Nguyễn Hồng Phi!” Lại nghĩ đến nhị hoàng tử và thế tử đang ở trước mặt,
vậy mà hắn lại phun ra lời thô tục, vội vàng đứng dậy tạ tôi.
Phượng Minh Lan cười nói, “Không sao, Hầu gia chỉ là nôn nóng mà
thôi. Hầy, cái tên Nguyễn Hồng Phi này thật sự là khó đối phó.”
“Mẫu thân của hắn đã qua đời, về sau cứ mắng thẳng lão phụ thân của
hắn là được.” Minh Trạm nói xong, liên tiếp lôi tổ tông của Nguyễn gia ra
mà mắng rủa bằng vô số lời thô tục, khiến nhị hoàng tử và Vĩnh Định Hầu
choáng váng đến mức nói không nên lời.
Minh Trạm cũng không thèm để ý đến phản ứng của nhị hoàng tử và
Vĩnh Định Hầu, hắn phất y mệ, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, nhìn
chằm chằm vào bản đồ địa hình của Trấn quốc tự, “Thật khó mà nói, Trấn