Bất quá cái chết của Phượng Minh Tường làm cho Phượng Minh Thụy
phẫn nộ, cho dù Phượng Minh Lan có nhốt Phượng Minh Tường, cho dù
sau này khi Phượng Minh Lan đăng cơ rồi xử trí Phượng Minh Tường thì
Phượng Minh Thụy cũng sẽ không phẫn nộ như thế.
Quân xem thần là cỏ rác, thần sẽ xem quân là kẻ địch.
Trên đời này, kẻ ngu trung cũng rất ít. Huống chi mọi người đều là hậu
duệ thiên hoàng, đâu thể so sánh ai cao quý hơn ai.
Minh Trạm vỗ tay của Phượng Minh Thụy, ôn hòa nói, “Tứ hoàng
huynh, ngươi cẩn thận ngẫm lại, tam hoàng huynh bị tống vào Tông nhân
phủ, vốn không còn tư cách để kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhị hoàng huynh
cần gì phải làm chuyện dư thừa mà đi giết hắn?”
Phượng Minh Thụy cười lạnh, “Vì sao? Minh Trạm, ngươi thật sự nghĩ
rằng phụ hoàng còn có thể được cứu trở về hay sao?”
“Hắn sẽ không để cho phụ hoàng trở về đâu.” Phượng Minh Thụy thấp
giọng nói, “Phụ hoàng trở về, hắn làm sao ăn nói chuyện tam hoàng huynh
đây. Chỉ cần kéo dài một tháng, nước không thể một ngày không có vua,
quần thần tất nhiên sẽ kiến nghị việc lập tân quân. Minh Trạm, sự lựa chọn
của ngươi đã rất rõ ràng. Hắn làm sao mà để phụ hoàng trở về cho được?”
Minh Trạm lại không nghĩ như vậy, “Chuyện này không phải do ta hoặc
nhị hoàng huynh định đoạt.”
Hành vi của Nguyễn Hồng Phi rất khó lường, hắn bắt được Phượng thị
huynh đệ, không đánh cũng không giết, lại chiêu đãi tử tế. Về phương diện
khác, hắn gây chiến tranh nội bộ giữa các hoàng tử, làm cho tộc nhân
Phượng thị tự tàn sát lẫn nhau. Có lẽ Nguyễn Hồng Phi đang ở một nơi bí
mật gần đó mà cười trộm, đem tin tức nhi tử lần lượt chết cho Phượng
Cảnh Kiền và Phượng Cảnh Nam nghe, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh,
cho dù là ở hoàng thất thì cũng có tình cảm phụ tử. Nguyễn Hồng Phi