ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1768

là ta đã nhìn thấy bức chân dung của hắn!.” Mã Duy tự nhận là mình chu
toàn thỏa đáng, vì vậy không nói toạc ra quan hệ của tiểu mũm mĩm và
huynh đệ nhà hắn.

Đầu tiên Minh Trạm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc rồi dần dần trở nên hóa

thạch của Nguyễn Hồng Phi, nhịn không được mà nhếch môi, mang theo
vài phần đắc ý. Tướng mạo của Minh Trạm chỉ là bình thường, hiện tại lặn
lội đường xa, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng nụ cười kia lại làm cho Nguyễn Hồng
Phi cảm thấy cho dù hết thảy bảo vật của thiên hạ đặt trước mặt hắn thì hắn
cũng không chịu đánh đổi. Minh Trạm khập khiễng chạy đến, nắm chặt tay
của Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi há mồm thở dốc, nhận thấy độ mềm ấm trong tay thì

mới hoàn hồn, liên mồm hỏi, “Sao ngươi lại đến đây? Chẳng phải đến Tây
Bắc hay sao? Chân ngươi bị sao vậy? Có phải bị thương hay không?”

Minh Trạm ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, đầu chui vào hốc cổ của người ta,

ngửi ngửi mùi thơm thản nhiên trên thân của Nguyễn Hồng Phi, lại cọ tới
cọ lui một lúc lâu, suýt nữa đã cọ tróc da cổ của Nguyễn Hồng Phi, sau đó
mới nâng mặt lên rồi nói, “Ta mệt muốn chết, cưỡi ngựa đến đau cả mông,
đi tắm trước đã.”

“Như vậy, về phủ tướng quân trước đi, nơi đó kín đáo…” Thần trí của

Nguyễn Hồng Phi giống như vẫn còn lang thang trên trời, nói chuyện cũng
không lanh lợi như xưa, đứng lên lại ngồi xuống, nói với Minh Trạm, “Đầu
tiên là phái người mang thêm mấy chậu than sưởi ấm phòng, giảm bớt giá
rét. Thôi thôi, nơi đó thật sự không dành cho người ở, đến nhà của ta đi.”

Mã Duy thầm mắng trong bụng: Cái gì mà không dành cho người ở? Ta

không phải là người hay sao? Hay là ngươi không phải là người? Xí, có nhi
tử đúng là khác biệt! Đúng là thiên vị! Hắn cũng không biết Nguyễn Hồng
Phi còn có nhà ở đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.