ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1810

Minh Trạm có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói, “Ta hơi đói bụng.”

Nguyễn Hồng Phi nhướng mày, “Chẳng phải ta vừa đút ngươi ăn no hay

sao?”

“Đại sắc ma! Ta chỉ muốn ăn cơm! Ăn cơm! Ăn cơm!” Minh Trạm kéo

tai Nguyễn Hồng Phi qua rồi rống to.

Suýt nữa Nguyễn Hồng Phi muốn thủng màng nhĩ, hắn xoa xoa lỗ tai,

vừa cười vừa cảm thán, “Ngươi nói nhỏ nhỏ thôi.”

“Ta cần gì phải nhỏ giọng, muốn chết đói đây này.”

“Được rồi được rồi, ăn cơm ăn cơm.”

Tinh thần của Minh Trạm kỳ thật không tệ, khẩu vị cũng tốt, hơn nữa

tĩnh dưỡng một ngày, có Nguyễn Hồng Phi chăm sóc từng li từng tí, thân
mình của hắn cũng nhanh chóng khỏe lại. Tuy rằng vẫn có chút ê ẩm, bất
quá đó là di chứng của cưỡi ngựa, phải vài ngày nữa mới khôi phục hoàn
toàn.

Vì vậy lúc rời thuyền lên đảo, Minh Trạm vẫn rất phấn chấn tinh thần,

nhưng khi hắn nhìn thấy quân đội xếp ngay hàng thẳng lối ngay bến cảng,
trên người mặc quan phục, rõ ràng là Minh Trạm có chút ngỡ ngàng, sau đó
thấy đám quan viên chỉnh tề khom mình hành lễ, miệng nói, “Bái kiến
Quốc chủ.”

Minh Trạm nhất thời há to miệng, bộ dáng như thấy quỷ, Nguyễn Hồng

Phi phất tay, Diêu Quang lập tức cất cao tiếng nói như một thái giám, “Bình
thân.”

Minh Trạm tràn đầy nghi vấn, đi theo Nguyễn Hồng Phi ngồi trên xe

ngựa xa hoa, sau đó mới hỏi, “Làm sao ngươi có thể vừa giả Ngụy Ninh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.