Vệ Dĩnh gia làm việc trật tự rõ ràng, ung dung kiên định, trong lúc hoan
ái cũng thế.Namnhân và nam nhân hoan ái khác với khi hoan ái cùng nữ
nhân, càng phải cẩn thận và ôn nhu nhiều hơn. Lúc đầu có một chút đau
đớn, Ngụy Tử Nghiêu luôn cau chặt mày, Vệ Dĩnh gia sẽ chịu đựng một
chút, đợi hàng lông mày của đối phương giãn ra, dục vọng cũng dần dần
lan tràn trong mắt thì hắn mới thoải mái hành sự.
Vì một khắc vui thích cuối cùng thì ban đầu luôn phải kiên nhẫn.
Ngụy An nằm trên giường, đợi dư vị tán đi. Vệ Dĩnh gia đã kéo hạ y lên,
lại dùng khăn thấm nước lau cho Ngụy An, sau đó dìu đối phương đứng
dậy, chỉnh lại y phục, liếc mắt nhìn canh giờ rồi vỗ lên thắt lưng của Ngụy
An, ôn hòa nói, “Hiện tại trở về cũng không muộn.”
Ngụy An vịn vào tay của Vệ Dĩnh gia, thắt lưng có một chút ê ẩm, chẳng
qua thân thể lại rất sảng khoái, thở dài, “Làm với ngươi thật là thích, Vệ
Dĩnh gia, ngươi thật không tệ.”
“Đa tạ đã khen ngợi.” Vệ Dĩnh gia thản nhiên nói, “Để ta bảo bọn họ
chuẩn bị xe ngựa.”
Khi Ngụy An hồi phủ thì đã gần đến canh một, Ngụy Ninh đang ở giữa
phòng ngồi chờ.
“Để cho bọn họ bắt đầu hạ nồi bánh trôi nước xuống đi.” Ngụy Ninh
thản nhiên phân phó thị nữ đứng bên cạnh, thị nữ lĩnh mệnh mà đi.
Ngụy An ngồi đối diện với huynh trưởng, thắt lưng có một chút ê ẩm
nhưng trên mặt lại cố gắng giấu diếm. Bầu không khí trong sảnh lại trở nên
đông cứng, Ngụy An mở miệng giải thích, “Đêm nay không có giới nghiêm
cho nên sau khi xuất cung thì đệ liền đến phố Chu Tước, hội hoa đăng ở đó
thật náo nhiệt.”
“Đi đường rất xa hay sao?”