ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 487

Ngụy Ninh đã được người hầu dìu vào phòng nghỉ ngơi, Minh Trạm thì

ôm bầu rượu không buông tay, thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng cạc cạc, giọng
của hắn quá ngắn, lại rất khó nghe, còn không bằng con vịt nữa là.

Phượng Cảnh Nam thở dài, trong lòng phiền muộn. Trước kia có vô số

đại phu thử qua vô số biện pháp nhưng Minh Trạm vẫn không có cách nào
nói chuyện, nghe thấy Minh Trạm quát to như vậy, cho dù là Phượng Cảnh
Nam có ý chí sắt đá như thế nào thì cũng nhịn không được mà cảm thấy
chua xót.

Minh Trạm đang cạc cạc hưng phấn thì đột nhiên bị sặc, ho khan một

cách tê tâm liệt phế, Phượng Cảnh Nam vội vàng đưa tay đỡ lấy Minh
Trạm, người hầu bưng đến nước mật giải rượu, Minh Trạm đã ho đến sặc
sụ, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, dường như ngay cả hô hấp cũng
cảm thấy khó khăn.

Phượng Cảnh Nam nhẹ nhàng an ủi, “Đừng nóng vội, chậm rãi thở.”

Minh Trạm càng lúc càng ho nhiều, càng lúc càng cảm thấy không khí

không đủ dùng, ánh mắt đã bắt đầu trắng dã, tư thế yếu ớt như thể sắp sửa
ngất lịm, Phượng Cảnh Nam cũng nóng nảy, quát to, “Nhanh gọi thái y đến
đây!” Đem Minh Trạm bế ra ngoài cửa, đặt trong đình viện, vừa xoa ngực
vừa giúp Minh Trạm thuận khí.

Thái y nhanh chóng mang theo hòm thuốc chạy đến, hô hấp của Minh

Trạm đã dần dần vững vàng, Phượng Cảnh Nam lại bế hắn vào trong phòng
để thái y chẩn bệnh.

Minh Trạm bị mở miệng rồi nhét vào một viên dược hoàn lành lạnh có

mùi bạc hà, bỗng nhiên Minh Trạm cau mày, đầu nghiêng một chút, hộc ra
một ngụm máu. Phượng Cảnh Nam lập tức biến sắc, phân phó, “Không
được đổ rượu nước của ngày hôm nay. Minh Trạm chỉ uống vài ly rượu trái
cây thôi, vì sao lại vô duyên vô cớ hộc máu như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.