DIỄM CHI - Trang 241

Tôi gật gù cầm vỉ thuốc lên đọc từng chữ một, đọc tới đâu đầu óc tôi mở

mang ra đến đấy. Hóa ra làm nghề nào cũng cần phải có mẹo riêng, và mẹo
của chúng tôi chính là vỉ thuốc này.

- -------*-----------*---------

Những ngày sau đó tôi bớt dần cảm giác ghê sợ khi khách hàng khoác

vai hay nắm tay. Nhưng khi họ có ý muốn tiến xa hơn tôi đều né tránh. Đối
với người vẫn còn chút tỉnh táo thì không vấn đề, nhưng với kẻ đã say thấy
tôi như thế rất hay nổi khùng. Lúc đó tôi lại phải ngọt ngạt mời bia rượu để
bịt miệng họ.

Chủ chủ quán cũng nói:

- Em phục vụ nhưng phải khéo léo làm sao cho khách gọi thật nhiều đồ,

đồ trên bàn càng được bóc nhiều càng tốt. Bia rượu càng đắt càng tốt, nếu
làm được chị sẽ thưởng thêm.

Tôi đã quen dần với nghề nên mấy câu nịnh nọt lả lơi không còn ngượng

miệng nữa. Cũng may trời phù cho tôi giọng hát hay nên khá được lòng
khách.

Khách càng quý thì tôi càng trở thành cái gai của mấy nhân viên khác.

Sau cùng ở quán tôi chỉ nói chuyện với cái Nga, chị chủ và mấy người cùng
dọn dẹp ngày xưa.

Mấy người kia thấy thế lại được dịp nói tôi chảnh chọe, cứ gặp tôi ở đâu

là lại móc mỉa ở đấy:

- Cậy mình được chị chủ quý, được khách thích nên lên mặt đó mà. Chờ

xem mới nên chúng nó thế thôi, một thời gian nữa tã rồi để xem có chảnh
chọe với ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.