DIỄM CHI - Trang 261

chỉ có thể túc tắc làm mấy việc nhẹ nhẹ gọi là cho khỏi buồn chân buồn tay.
Vườn cây, ao cá bỏ không thì tiếc nên thuê người làm, tính ra cũng chẳng
bỏ ra được mấy đồng chỉ gọi là đủ chi phí thuốc men hàng ngày của bố.

Nhìn mấy lá vàng khô bị gió cuốn bay mà sao tôi thây lòng mình buồn

đến vậy. Bạn bè đồng trang lứa của tôi ai nấy đều háo hức chờ ngày tựu
trường, còn tôi, ở đây với bao nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền.

- ---------*--------*----------

Hết mấy ngày nghỉ, tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì cả, đành nghe lời cái

Nga:

- Việc này một là mày tự nguyện, 2 là bị bắt ép. Nhưng khả năng tự

nguyện có lẽ loại bỏ vì nếu mày tự nguyện mà sau lại đạp lão ta thiếu điều
tuyệt tự tuyệt tôn như thế thì chắc chắn lão ta sẽ phải tìm mày trả thù. Đằng
này mấy hôm nay lại im hơi lặng tiếng chứng tỏ chỉ có thể là khả năng thứ
2. Lão ta cùng 1 ai đó lừa mày, mà lừa thì đương nhiên làm sao lão có thể
tìm mày được.

- Vấn đề ở đây là làm sao mà biết được lão là ai, và ai lừa tao.

- Mày chết cũng không bỏ được cái tật hấp tấp. Người ta lừa mày như

thế ắt hẳn phải lên kế hoạch từ trước. Dễ gì để mày tìm ra, tạm thời cứ đi
làm đi rồi từ từ thăm dò. Tao dám khẳng định chỉ có người trong quán làm
việc này chưa chả có đứa ch.ết mẹ nào ở ngoài cả.

Tôi cũng có cùng suy nghĩ với nó, thôi thì tạm thời cứ đi làm đã, kẻ có

tật trước sau gì cũng sẽ giật mình. Tôi không tin là tôi không tìm được nó.

- ------*----------*-------------

Chân tôi đã bớt đau, nhưng vẫn chưa thể đi giầy cao gót như trước nên

đành phải đi tạm đôi tông lào. Cũng may chị chủ quý tôi nên khi nào thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.