Rachel.
- Để tôi tự đeo lấy, - Rachel đưa tay với chiếc mặt nạ khí.
- Vâng, thưa cô.
Rachel vật lộn với đầu vòi khí được đúc liền và cuối cùng cũng gài được
vào mũ bảo hiểm của cô. Chiếc mặt nạ áp sát đến mức khó chịu.
Anh chàng phi công nhìn cô hồi lâu, dường như có vẻ cố nhịn cười.
- Có chuyện gì không? - Cô hỏi.
- Không, thưa cô. - Rõ ràng anh ta đang cố giấu nụ cười.
- Túi nôn ở bên dưới ghế đấy ạ. Lần đầu đi máy bay phản lực, đa số mọi
người đều bị say.
- Tôi không sao đâu! - Rachel đáp, giọng cô bị nghẹt đi bởi chiếc mặt nạ
chật kinh khủng. - Tôi không dễ bị say đâu.
Anh ta nhún vai.
- Rất nhiều người đã nói như thế, nhưng rồi tôi thường phải đi dọn đống
nôn của họ.
Rachel yếu ớt gật đầu. Hay ho thật.
- Cô còn muốn hỏi gì trước khi cất cánh không ạ?
Rachel lưỡng lự giây lát và đưa tay chỉ miệng vòi khí đang chọc vào cằm
cô. - Thế này thì máu không lưu thông được mất. Chật thế này mà các anh
cũng đeo được suốt chuyến bay à?
Viên phi công mỉm cười nhẫn nại.
- Thưa cô, thường thì chúng tôi không đeo mặt nạ ngược thế đâu ạ.
Ngồi trên ghế chiếc máy bay phản lực đã nổ máy sẵn sàng, Rachel cảm
tướng như mình là viên đạn rốc két đang đợi người ta kéo cò súng. Khi viên
phi công kéo cần ga, chiếc phản lực Lockheed 135 rùng mình chuyển động,
trời đất lập tức chao đảo. Anh ta nhả phanh, và Rachel bị hất mạnh vào
lưng ghế. Sau chỉ vài giây, chiếc máy bay đã chạy hết đường băng và bắt
đầu cất cánh. Ngoài cửa sổ mặt đất sụt xuống thấp với tốc độ chóng mặt.
Trong khi chiếc máy bay lao thẳng lên trời, Rachel nhắm mắt lại. Cô phân
vân không biết hôm nay mình xử sự như vậy có đúng không. Nhiệm vụ
thường nhật của Rachel là ngồi sau chiếc bàn giấy, tổng hợp tin. Vậy mà
giờ đây cô ngồi trên chiếc phi cơ đầy mãnh lực và hít khí oxy từ chiếc mặt