DIÊM VƯƠNG PHÚC HẮC VƯƠNG PHI GÂY RỐI - Trang 150

thành, cũng không muốn ở lại nơi này lâu, nàng còn phải đi theo Quân
Thập để thấy hắn đi tới núi Vô Vọng an toàn. Nghĩ vậy, Tiểu Vũ chắp hai
tay lại, nhẹ giọng thì thầm “Lui!” Hồn phách nàng lập tức thoát khỏi thân
thể Túc Thanh. Không chú ý đằng sau lưng đột nhiên im lặng, ánh mắt của
Túc Thanh tối sầm lại, Tiểu Vũ vội vã đuổi theo Quân Thập. Nàng vừa mới
di chuyển, chỉ nghe sau lưng vang lên một chữ, giây kế tiếp, người nàng đã
không thể động đậy.

Tiểu Vũ thầm than trong đầu ‘Ai nha! Hỏng rồi! Nàng lại quên mất tên

nam nhân này có đạo hạnh cao thâm, còn từng học qua đạo thuật đấy. Lần
này Game Over rồi. ’

Tiếng bước chân ngày càng gần, Túc Thanh bước từng bước lại gần Tiểu

Vũ, dừng lại bên người nàng. Không nhìn thấy Quân Thập đâu, lửa giận
trong lòng hắn càng lớn.

“Đứng giữa tam giới, từng người nên giữ cuộc sống của mình. Nếu

không có tương quan, thì chớ có hỏi nhiều. Lục đệ hiện tại rất tốt, phải khó
khăn lắm hắn mới thoát khỏi thương nhớ về nương tử. Ngươi hôm nay lại
bắt hắn nhớ lại, hi vọng lại rồi lại một lần sinh ly tử biệt, ngươi cảm thấy
như vậy đối với hắn là tốt lắm sao?”

Tiểu Vũ đứng một chỗ, vốn là đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải,

thế nhưng khi nghe những lời Túc Thanh vừa nói ra, chợt ngẩn ra. Đúng
vậy, nàng chỉ nghĩ đến suy nghĩ của Tư Huyền, nghĩ đến sự đáng thương
của Tư Huyền nhưng lại không nghĩ đến cảm nhận của Quân Thập. Bất
giác, nàng nhớ đến một câu nói ‘Người chết không khổ, người sống mới
thực là thống khổ, đáng thương” (Cái này là chém >. <). Thấy Tiểu Vũ giật
mình đứng ngẩn ra, Túc Thanh bực mình vung tay áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.