Văn Khúc Tinh Quân thần sắc có chút xấu hổ, chê cười nói: “Đúng! Cô
nương ngươi ra đề trước. Á, ta có một câu muốn nói, tên ta là Văn Khúc
Tinh Quân, thật ra thì ta vốn tên gọi là như vậy. Không phải Tiểu Tinh
Tinh! Cô nương gọi sai rồi.”
Tiểu Vũ vô vị phất tay một cái, “Cái gì Văn Khúc Tinh Quân, danh tự
này thật khó nghe. Gọi là Tiểu Tinh Tinh thật lọt tai, về sau ta gọi ngươi
Tiểu Tinh Tinh. Ừ! Cứ quyết định như vậy!” Một hồi tự thuyết tự thoại,
hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của tiểu Tinh. “Cái đó. . . . . .” Tiểu Vũ
chợt có vẻ hơi ngượng ngùng, có chút luống cuống nói: “Thật ra thì ta tài
sơ học thiển, hẳn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng là xét kĩ ra, cũng
có chút am hiểu đạo lý. Mong rằng Tiểu Tinh Tinh ngươi thủ hạ lưu tình,
không để cho ta thua quá khó nhìn.”
Tiểu Vũ đột nhiên làm dáng vẻ vậy, khiến Văn Khúc Tinh Quân kinh
ngạc. Chỉ là căn cứ lòng thuơng hương tiếc ngọc, Văn Khúc Tinh Quân liền
vội vàng mở miệng nói: “Cô nương khách khí, nếu không như vậy đi, sẽ do
cô nương ngươi ra ba đề tới thử tại hạ. Nếu như tại hạ toàn bộ trả lời được,
sẽ coi là thắng. Chỉ cần sai một đề, cũng coi là tại hạ thua, cô nương thấy
được không?”
Tốt! Dường như không chút nghĩ ngợi, lập tức lên tiếng đáp ứng. Tốc độ
nhanh, làm Văn Khúc Tinh Quân giật mình kinh ngạc. Hắn từ trước đến giờ
tự xưng là đọc thuộc trăm cuốn sách, trong lòng chắc chắc sẽ thắng, dù sao
đối phương chỉ là một tiểu nha đầu, thế nào cũng không thắng được hắn.
“Như vậy, ta liền ra đề!” Hai tay chống nạnh, trong mắt sáng lên. Tiểu
Vũ cười tà ác dị thường.
Đinh! Văn Khúc Tinh Quân trong đầu đột nhiên có một cỗ dự cảm xấu!
“Hỏi: người là do mẹ người của hắn sinh ra, yêu là do mẹ yêu của hắn
sinh ra! Vậy ngươi là do cái mẹ gì sinh ra?”
Hả? Văn Khúc Tinh Quân bộ mặt kinh ngạc, cái này là đề mục gì??? Hai
bên chúng tiên cũng lâm vào trầm tư, thậm chí sợ hãi nói nhỏ.
“Gì? Ngươi là do cái mẹ gì sinh ra?”
“. . . . . . Ta sao lại cảm giác đây là câu mắng người? Không giống vấn
đề?”