nàng cũng không phải là heo, để cho nàng đi làm bia đỡ đạn, quả thật chính
là nằm mơ!
“Cái đó. . . . . . Lão Đại!” Mỗ Vũ đôi mắt chuyển động, rơm rớm nước
mắt, ý định muốn làm cảm động hắn.
“Ta sợ đây là kế sách giương đông kích tây, cố ý dẫn chúng ta đi mở
cửa, thật ra thì nguy hiểm thực sự, là ở phía sau!”
Tiểu Vũ quay người lại, nhìn sau lưng một mảnh đen như mực. Bộ mặt
cẩn thận nói: “Cho nên, lão Đại ngươi đi trước mở cửa, phía sau nguy hiểm
như vậy, cứ giao cho ta bảo vệ!”
A, Lưu Quang nhìn, mặt nghiêm lại chút ít, cười lắc đầu. Cô nàng này,
thật đúng là thích diễn trò.
Cũng không nói thêm gì nữa, Lưu Quang đi thẳng lên trước, hoàn toàn
không do dự chút nào đưa tay đẩy cửa ra.
Bang bang! Mấy tiếng vang nổ lên.
Lưu Quang bất động đứng tại chỗ, sau lưng có một người ôm thật chặt
hắn.
Mắt lạnh quét qua hai hàng quỷ tốt (con tốt trên bàn cờ, ý là binh lính)
đang đứng, đưa tay lấy mảnh vụn của pháo mừng vừa phun trên đầu. Vốn
là không khí vui sướng, liền đóng băng lại một lúc. Quỷ tốt khuôn mặt tươi
cười ở hai bên, cũng trong nháy mắt khuôn mặt cứng ngắc. Không khỏi
cùng nhau quay đầu nhìn sắc mặt đen xì của người đứng ở phía trước.
Chung Quỳ nhướng mắt, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm. Tiểu Hắc
Tiểu Bạch hai người này là tiểu tử thúi! Đã nói bọn hắn đừng bắt ta làm
những món đồ chơi này, lại không nghe lời của ta. Cái nghi thức hoan
nghênh này. Lần này tốt lắm, chơi lớn rồi. Bọn họ cũng không biết chết ở
đâu rồi. Ném cục diện rối rắm này cho hắn dọn dẹp.
Bất giác nhìn về Tiểu Thôi đứng yên ở đối diện, ánh mắt nháy nháy, hi
vọng đối phương có thể cho chủ ý tốt hơn. Vậy mà mỗ Thôi mặt bình tĩnh
tự nhiên, hoàn toàn không chú ý ánh mắt cầu cứu của Chung Quỳ.
Chung Quỳ bất đắc dĩ, vừa định chấp nhận tiến lên nhận tội thì nghe
ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng ồn ào. Thchàng âm quen thuộc, cũng
chính là cái đôi dở hơi!