Tiểu Vũ chờ thật lâu, vẫn không nghe thấy đáp lại. Lỗ tai dính vào cạnh
cửa, muốn nghe một chút động tĩnh bên trong phòng. Không phải là ngủ
thiếp đi chứ? Mới vừa nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy bên trong phòng truyền
đến tiếng vang.
“Vào đi, trên cửa không có hạ chú thuật.”
Nói sớm đi! Tiểu Vũ bất mãn lầm bầm. Nhẹ đọc chú ngữ, động tác lưu
loát xuyên cửa mà qua.
Ghế sofa màu trắng, giường lớn màu đen. Tủ sách màu trắng, tủ quần áo
màu đen. Hai màu trắng đen đơn giản sáng tỏ. Không có bất kỳ vẻ gì nữa.
Tiểu Vũ nhìn bốn phía một chút, cũng không cảm thấy có cái gì bất
đồng cùng mới mẻ. Nhiều lắm chính là màu sắc đơn điệu một chút. Cũng
phù hợp với tính tình của Lưu Quang.
Lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra, Lưu Quang đâu?
Truyền tới bên tai tiếng nước chảy ào ào, Tiểu Vũ theo tiếng nhìn lại,
mới chợt sáng tỏ. Không khỏi hắc tuyến đầy đầu.
Tắm? Ngàn vạn đừng nói cho nàng biết, người khác đang tắm??
Là một thần tiên! Tắm cái gì mà tắm? Đây cũng quá sạch sẽ đi chứ?
Giống như là đáp lại suy nghĩ trong nội tâm Tiểu Vũ, nơi tiếng nước
chảy truyền đến thanh âm Lưu Quang.
“Ngươi ngồi ở trên ghế sofa trước, có chuyện gì chờ ta tắm xong rồi
nói.”