Cái gọi là không đánh không tức giận! Gậy gộc dạy ra hiếu tử! Những
lời này mặc dù không để ý, nhưng với người có chút chết não mà nói,
tương đối có hiệu quả!
Nhìn xem! Trẻ con bi thống không phải đã ngoan ngoãn cầm kiếm sao!
. . . . . .
Liên tiếp mấy ngày mưa to rơi xuống.
Điêu thoải mái núp ở trong sơn động, vừa ăn quả dại ngọt vừa thưởng
thức cảnh mưa.
Mà đẹp trai cụt một tay tương đối bi kịch. Bởi vì mỗi khi gặp mưa to,
sắp có lũ lại bất ngờ phải luyện kiếm. Như vậy thật hết sức khổ cực gian
nan. Nhiều lần Dương Quá cũng muốn bỏ cuộc. Bản thân cụt một tay, mà
cầm một thanh kiếm không nhẹ, còn phải luyện kiếm trong lũ. Là một cách
luyện võ khó khăn vô cùng. Mà thường thường vào lúc đó, điêu sẽ lặng lẽ
xuất hiện ngăn ở cửa, một đôi con ngươi thẳng tắp nhìn Dương Quá.
Dương Quá nghĩ rằng Điêu huynh đang khích lệ hắn, cho nên tiếp tục
cắn răng nỗ lực vung kiếm.
Mà điêu lại nghĩ rằng, ngươi dám đào thoát thử xem! Đi tới cửa ta liền
cho ngươi một quạt tay bay trở về!
. . . . . .
Căn cứ vào điểm này, Tiểu Vũ thật ra rất bội phục Dương Quá. Nếm trãi
khổ đau mới là người hơn người, những lời này Tiểu Vũ rất rõ ràng, chỉ là
nàng trời sanh không phải chịu khổ. Có người nói, chịu khổ tựa như ăn bổ
(thuốc bổ), như vậy có lẽ sẽ cảm giác khá hơn một chút. Tiểu Vũ đối với
câu này cười một tiếng, a, thật sự xin lỗi! Nàng chẳng những không thích
chịu khổ, còn ghét luôn ăn bổ!
Cứ như vậy hơn nửa năm, võ công Dương Quá tiến nhanh, sau đó bị
điêu mang đi bờ biển luyện kiếm.
Dọc theo bờ Đông Hải.
Điêu mang Dương Quá đi tới bờ biển, vung cánh chỉ hướng mặt biển, ý
là ở trong sóng dữ luyện kiếm.
Trãi qua một đoạn thời gian chung đụng, Dương Quá cùng điêu đã rất ăn
ý. Thường thường điêu vung đôi cánh, Dương Quá liền biết nó muốn làm