DIÊM VƯƠNG PHÚC HẮC VƯƠNG PHI GÂY RỐI - Trang 456

“Tốt lắm! Đừng hy vọng sẽ có người tới cứu ngươi. Ta cũng không

muốn đích thân động thủ, chính ngươi tự nhảy xuống thôi.”

Dương Tiễn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn về Tiểu Vũ. Trong óc

vẫn không hiểu, Lưu Quang coi trọng nha đầu này ở điểm nào? Trừ lớn
gan, còn lại thật tìm không ra chỗ nào đáng giá.

Tiểu Vũ nắm chặt tay nhỏ bé, dưới chân giống như mọc rể, gắt gao đứng

bất động.

Dương Tiễn có chút không nhịn được, cau mày nói: “Chớ mè nheo, mau

nhảy xuống đi. Nếu ngươi không nhảy, ta liền ra tay!”

Tiểu Vũ chợt lui về sau một bước, ngẩng mặt lên thẳng tắp trừng hướng

Dương Tiễn. Con mắt trái một mảnh đỏ rực.

“Ta không nhảy. Ngươi, ngươi cút ngay!”
Dương Tiễn giật mình một cái, ánh mắt cố định trên con mắt trái đỏ như

lửa hồng của Tiểu Vũ. Sắc mặt tràn đầy vẻ khó tin.

“Ma Yểm chi nhãn!?”
Thân ảnh thoáng một cái, liền tới trước người Tiểu Vũ, nắm lấy bả vai

của nàng. Cẩn thận nhìn về phía con mắt kia. Ngay sau đó lắc đầu cười lớn.

“Ha ha! Buồn cười, thật là buồn cười! Xem ra Lưu Quang thật sự là rất

thích ngươi! Thậm chí ngay cả Ma Yểm chi nhãn cũng chịu cho ngươi.”

Ma Yểm chi nhãn?
Tiểu Vũ không hiểu, không hiểu Dương Tiễn nói cái gì. Con mắt này

còn có tên sao? Đây không phải là lão Đại và nàng lập thành khế ước sao?

. . . . . .
Trên đường qua hành lang, Chung Quỳ gian nan di chuyển thân thể.

Mục tiêu, là mới vừa Thiên sư lệnh bài rơi xuống lúc nãy.

Phải nhanh! Phải nhanh!
Chung Quỳ chịu đựng đau đớn, dùng sức di chuyển về phía trước. Vươn

tay, liều mạng nhào đến Thiên sư lệnh bài cách đó không xa.

Thật là đáng chết! Pháp lực đã dùng hết. Thậm chí ngay cả hơi sức triệu

hồi pháp khí cũng không có!

Tay dời phía trước, nỗ lực nhào lên trước. Sau một hồi dùng sức, rốt

cuộc chạm được Thiên sư lệnh bài này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.