Nàng vô lực thở dài, cảm xúc tốt vừa mới nổi lên một chút đã bị phá hư
toàn bộ. Tức giận quát: “Ai nói mê sảng! Không cảm giác được là phát ra
từ tận đáy lòng ta để cảm tạ các ngươi sao? Cám ơn các ngươi lúc trước tận
tâm bảo hộ ta! Tuy rằng cuối cùng ta bị đẩy xuống sông, nhưng với các
ngươi không quan hệ, các ngươi vì ta mới bị thương, bị khi dễ. Cho nên,
thực sự cám ơn các ngươi!”
Tiểu Hắc tức cười một hồi, Tiểu Bạch bên cạnh mặt lộ vẻ kinh ngạc, lắp
bắp nói: “Vũ nha đầu? Ngươi? Ngươi khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Nàng mỉm cười gật gật đầu, nhớ tới lúc trước bọn họ liều chết bảo hộ
nàng, trong lòng một mảnh ấm áp.
Mọi người đem tầm mắt dời về phía Lưu Quang, thấy hắn thực bình tĩnh
nhún nhún vai, tựa hồ đã sớm biết chuyện này. Thấy hai người vẫn còn nắm
tay nhau bất giác mọi người lại ăn ý cùng kêu lên.
“A ~~~~~”
Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rút tay ra, hai má hồng hồng, lập tức
ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch Bạch!
Ngươi đừng a lớn tiếng như vậy, đừng cho là ta không biết trong phòng
ngươi, dưới gối giấu cái gì! Khuyên ngươi tốt nhất đừng có tâm tư gì đối
với Bạch Nhược nhà ta, nếu tâm dương khó nhịn, liền tự mình trở về giở
gối đầu ra lấy ‘tạp chí nhiều người không nên có’ mà xem. Bạch Nhược
nhà chúng ta thuần thuần khiết khiết, không phải đồ ăn của ngươi!” (ta nghĩ
là tạp chí Playboy ^^)
Tiểu Bạch trừng mắt, xấu hổ.
“Ngươi. . . . Ngươi làm sao biết được ta để cái gì dưới gối”
Hắc hắc. Nàng cười gian một tiếng. “Nếu muốn quỷ không biết, trừ phi
mình đừng làm!”
Tiểu Bạch không nói gì, tiểu Hắc chen vô giúp vui nói: “Ca! Cái gì là
tạp chí nhiều người không nên có? Sao ngươi lại giấu tạp chí nhiều người
không nên có? Tạp chí nhiều người không nên có chẳng lẽ là thứ gì không
tốt sao? Nếu không tốt vì sao ngươi còn đem tạp chí nhiều người không nên
có giấu ở gối đầu? Ơ? Mà tạp chí nhiều người không nên có cùng Bạch
Nhược có liên quan gì?”