Cô Diễm!? Vừa nghe được tên này, yêu quái và quỷ quái vẫn thủy chung
trốn ở một bên nhất thời cả kinh. Trời ơi! Nam nhân này dĩ nhiên là Ma
Tôn Cô Diễm!? Phụ thân của lão Đại? Vậy. . . . . Tiên tử xinh đẹp kia chính
là công chúa Thải Lam?
Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ông già! Ta không biết
ngươi và mẹ thoát thân như thế nào, nhưng hơn phân nửa đều cùng cậu
không thoát được quan hệ. Bất quá thân phận của các ngươi rất đặc thù, cậu
thả các ngươi, chỉ sợ cũng hi vọng các ngươi tận lực không đi rêu rao. Cho
nên, không có việc gì tốt nhất không cần tự giới thiệu. Khiến ta và mẹ gặp
phiền toái!”
Nhàn nhàn nói xong một câu, không cho Cô Diễm có cơ hội phản bác,
cúi đầu nhìn phía Thải Lam. Thái độ biểu tình lập tức thay đổi. Ôn nhu nói:
“Mẹ, vào trước đi. Con biết người khẳng định có rất nhiều việc muốn nói
với con, chúng ta có thể ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.”
Lưu Quang vươn một tay, nắm bả vai Thải Lam. Ôm nàng đi đến cửa
trước. Khi đi ngang qua người Tiểu Vũ, cũng thuận đường dắt tay nàng,
cùng nhau rời đi. Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Thải Lam, Lưu Quang
cười chân thành, nói ra lời khiến người sợ hãi không ngớt.
“Mẹ, đây là vợ của con, con dâu của người.”
Thải Lam nghe vậy, cao hứng với tay cẩn thận đánh giá Tiểu Vũ. Ai nha
nha, con nàng rất lợi hại nha, tìm được vợ cũng rất tốt. Thật sự là hưởng
ứng lời kêu gọi của đạo Thiên quy mới.
Mặt Tiểu Vũ đỏ lên, than thở nói: “Ai là vợ của chàng chứ!”
Lưu Quang cười tà mị, “Hắc hắc! Nhanh thôi. Chờ cuối năm sẽ tiến
hành! Vừa vặn mẹ cũng đến đây, người làm chứng cũng không cần mời
nữa.”
….
Ba người tán gẫu vui vẻ, mỗ nam nhân bị vứt bỏ liền buồn bực. Vốn dĩ
vợ bị người đoạt đi đã đủ rối rắm, hiện tại tiểu tử thối kia lại nói, tiểu nha
đầu mạnh mẽ kia là con dâu của hắn?
Mẹ ơi! Ánh mắt của tiểu tử thối bị hỏng rồi sao? Nha đầu kia muốn
khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn dáng người không có dáng người.