Trong đầu Tiểu Thôi lóe một cái, ngẩng đầu lên, suy tư một lát, còn tốt
bụng giơ tay lên.
“Lão Đại, có chuyện muốn báo cáo với ngươi.”
Lúc này Lưu Quang đang phiền, cho là Tiểu Thôi lại muốn báo cáo cái
số liệu gì với hắn… Chuyện ngổn ngang, phất phất tay, phiền não nói:
“Chớ báo cáo, chính ngươi quyết định là tốt rồi, đừng phiền ta.”
Tiểu Thôi nghe vậy, bình tĩnh buông tay xuống nhún vai một cái.
Được rồi, ngươi đã không để ta nói, vậy ta tiếp tục an tĩnh làm biểu đồ
báo cáo của ta thôi.
. . . . . .
Trong phòng của Bạch Nhược, có hai vị khách không mời mà đến mới
sáng sớm đã xông vào.
Tiểu Vũ thì nàng nhận ra, ngược lại vị Thải Y cô nương bên cạnh Tiểu
Vũ thì lần đầu nàng thấy.
“Tiểu Vũ, vị cô nương này là?”
Tiểu Vũ cười nhan, nhiệt tình giới thiệu: “Mẹ chồng ta.”
À?
Cho dù Bạch Nhược là cô gái trầm ổn bình tĩnh, cũng bị câu mẹ chồng
này của Tiểu Vũ dọa sợ.
Mẹ chồng? Có mẹ chồng trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp vậy sao?
Mà nghe Tiểu Vũ giới thiệu, vị Thải Y cô nương kia chẳng những không
tức giận, ngược lại dùng sức gật đầu một cái, cười rực rỡ nói: “Đúng vậy.
Đúng vậy, ta là mẹ chồng của nàng. Bây giờ mặc dù còn danh không chính,
chỉ là qua ít ngày nữa sẽ thành chính.”
Bạch Nhược nhìn thấy hai người này một xướng một họa, liền gật đầu
không hỏi nhiều. Từ trước đến giờ nàng không xen vào việc của người
khác, huống chi tên chẳng qua là danh hiệu, chỉ cần hai bên nguyện ý, vậy
nghĩ thế nào liền kêu thế ấy thôi.
“Các ngươi tới tìm ta sao? Có chuyện gì không?”
Nhìn thấy hai người này sáng sớm trực tiếp xông vào phòng nàng, Bạch
Nhược cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười khách khí hỏi. Tiểu Vũ từ
trước đến giờ đều không để ý quy củ, sống ở Địa phủ lâu như vậy, nàng