Tiểu Vũ cắn răng nghiến lợi, ghê tởm! Cảm giác bị người tính kế thật
không tốt! Ngày khác nàng nhất định sẽ đòi lại gấp nhiều lần, chợt cả người
bị ôm, tiếp theo xoay người một cái, liền bị đặt ở phía dưới.
Một yêu nghiệt tỏa ra mười phần nam nhân lộ ra răng trắng với nàng, nở
một nụ cười được kêu là mị hoặc chúng sanh.
“Ta thấy tinh thần nàng rất tốt, không bằng, đem chuyện chúng ta làm
tối hôm qua ôn lại một lần?”
……………………
Trong đại sảnh, bốn người ngồi ở trên ghế sofa không lo lắng mà uống
trà.
Tiểu Bạch bắt nắm hạt dưa mà cắn, cười đến tà mị. “Tự nhiên ngủ thẳng
giờ này không xuất hiện, xem ra tối hôm qua tình huống rất kịch liệt nha.”
Tiểu Thôi nghe vậy khẽ nhăn mày, bưng ly trà chậm rãi để lại trên khay
trà.
“Tiểu Bạch, ta biết rõ ngươi luôn luôn nói chuyện, làm việc cũng rất lớn
mật, nhưng có mấy lời tốt nhất để ở trong lòng là tốt rồi, đừng nói rõ ràng
như vậy, dạy hư trẻ nhỏ.”
Tiểu Bạch kinh ngạc nháy mắt mấy cái, quá kinh ngạc cũng không kịp
nói ra, cứ như vậy ngây ngốc nhìn bốn phía một chút, không hiểu nói: “Dạy
hư? Hài tử? Địa phủ ở đâu ra hài tử?”
Tiểu Thôi lắc đầu một cái, không lên tiếng. Chung Quỳ ở một bên ngược
lại rất tốt bụng ho khan một cái, sau đó ánh mắt như là vô ý liếc về hướng
một chỗ ngồi, Tiểu Hắc đang ngẩn người ôm cuộn giấy vệ sinh trong tay.
Tiểu Bạch lập tức tỉnh ngộ, từ trong miệng thốt ra kinh ngạc, đi qua ôm
chầm Tiểu Hắc một cái. Trêu ghẹo nói: “Huynh đệ, sao thế? Mới mùng một
năm mới, sao buồn bã ỉu xìu vậy?” Chợt trừng lớn hai mắt, bộ mặt thể hiện
kinh ngạc. “A! Ngươi cũng đừng nói cho ta biết, thật ra thì ngươi len lén
thầm mến Vũ nha đầu từ lâu, giờ này nhìn thấy nàng cuối cùng vẫn bị lão
Đại độc chiếm, cho nên ngươi rất rối rắm?”
Ta thèm vào! ~
Tiểu Hắc tức giận ném tới một cái liếc mắt, thở dài nói: “Ta vẫn xem Vũ
nha đầu như là muội muội, cũng không có bất kỳ ý nghĩ mơ tưởng. Ta đây