“Ta mấy ngày rồi điều tra một phen, nàng chết tương đối thê thảm, ngay
cả thi thể cũng không để lại. Nàng đối với nhân gian còn cố chấp níu kéo.
Hồn phách của nàng không thể rời bỏ địa phương nàng chết đi, rõ ràng,
nàng cũng không muốn cùng ta trở về Địa phủ. Nếu như nàng hiện thân,
các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ. Tốt nhất khuyên nàng nói
chuyện cùng chúng ta, nếu như không ổn, liền nhìn ánh mắt của ta mà làm
việc!”
Tiểu Bạch Tiểu Hắc nghe vậy, nhìn nhau một cái, sau đó học giọng điệu
Tiểu Vũ, ăn ý đồng thời hô to một tiếng. “Yes sir!”
Bốn người tới mặt đất, Tiểu Vũ theo bản năng nhắm hai mắt lại. Nàng
hôm nay làm Quỷ Soa, mặc dù không sợ hãi ánh mặt trời. Nhưng sống
trong bóng tối lâu thành thói quen, đối với ánh sáng chói mắt có chút không
quen. Trên đầu bị một cái vỗ nhẹ, Tiểu Vũ vừa định la hét “Là ai?”, liền
nghe một người mở miệng nói: “Ta nói Tiểu Vũ, trước khi đến lão Đại
không có nói với ngươi sao? Cương vị này không giống câu hồn. Đến mặt
đất phải biến thân. Mặt trời lớn như vậy, ngươi không sợ chết?”
Hả? Tiểu Vũ kinh ngạc, nàng thật sự không biết chuyện này. Biến thân?
Biến thế nào? Chung Quỳ lại một bộ dáng thất bại, cũng biết Diêm Vương
lão đại đem nha đầu này giao cho hắn, đúng là không có chuyện tốt. Trong
miệng nhẹ đọc chú ngữ, bỗng nhiên vỗ lên người Tiểu Vũ. Tiểu Vũ chợt
cảm thấy một hơi thở tràn vào thân thể, chỉ một thoáng, lại có cảm giác làm
người linh hoạt thoải mái. Mở mắt ra, thử dò xét đôi tay. Có cảm giác? Hắc
hắc cười một tiếng khúc khích, lười biếng duỗi lưng một cái. Nàng không
phải nên hô to một câu, “không khí mới mẻ, cuộc sống tốt đẹp?” Aizzz.
Làm người vẫn tốt nhất.
Tiểu Vũ trong lòng còn chưa kịp có cảm giác vui sướng chốc lát, liền
nghe Tiểu Hắc rất không thức thời mở miệng nói: “Không cần đắc ý như
vậy chứ? Chúng ta ở nhân gian cũng chỉ có thể duy trì thân thể mấy canh
giờ. Chủ yếu là vì tra tìm ra những oan hồn kia ẩn thân ở đâu, cho nên thời
gian không thể quá dài. Ngươi liền thừa dịp trong khoảng thời gian này,
hảo hảo phơi nắng đi.”