này, thật là không nhịn được chuyện.
“Coi như sinh ra là một tiểu xà yêu, cũng so với lão hòa thượng tuyệt tử
tuyệt tôn như ngươi còn tốt hơn nhiều.”
Vốn dĩ Lưu Quang không mở miệng, thình lình lại toát ra một câu như
vậy. Lúc này rung động toàn trường.
Tiểu Vũ lại một lần hướng hắn giơ ngón tay cái lên. Lợi hại! Lão Đại
không hổ là lão Đại, không nói thì thôi, hễ nói là khiến người kinh ngạc
….!
Lưu Quang hướng Tiểu Vũ phóng đi một mị nhãn, tiếp tục cùng người
nào đó như không sao tiếp tục gặm quả táo. Giống như mới vừa rồi hắn nói
chẳng qua là các loại “Hôm nay thời tiết thế nào?” thong dong nhàn nhã.
Hòa thượng giận đến lông mày cũng nhăn lại, giận dữ trừng mắt nhìn
Lưu Quang, ngay sau đó vung áo bào, xoay người rời đi. Nếu hắn có lòng
tốt khuyên bảo, bọn họ không nghe, liền đừng trách hắn dùng thủ đoạn cực
đoan.
Bạch Tố Trinh! Ta thề phải bắt ngươi trấn ở tháp Lôi Phong!