ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 218


Gần như thường lệ, ngày nào các đơn vị ứng cứu như lính dù, lính lê dương,
lính thuộc địa đều chạm trán với địch ở ngay vành ngoài các vị trí. Ngày 26
tháng 3, tiểu đoàn dù lê dương đã phải tiến hành một cuộc chiến đấu khó
khăn ở phía Bắc Huguette 6, chỉ cách cuối đường băng sân bay chưa đầy
300 mét. Mặc dù tìm đủ mọi cách, mãi đến trưa tiểu đoàn này vẫn chưa
nhích lên được một mét. Cuối cùng phải sử dụng đến xe tăng của Hervouet
bắn pháo vào những ụ súng mà Việt Minh xây dựng kiên cố như những lô
cốt để bố trí súng không giật và trọng liên.

Ngày hôm đó, xe tăng không được nghỉ ngơi lấy một phút. Sau trận chiến
đấu ở Huguette 6 thì lại phải đi ứng cứu cho tiểu đoàn dù thuộc địa xung
kích số 8 đang ở Dominique 1 bên bờ trái sông Nậm Rốm, một phần vị trí
đã bị Việt Minh từ một mỏm đồi ngay trước các vị trí Pháp đánh chiếm.

Đối với lính bộ binh Pháp cũng như lính lái xe tăng, cuộc chiến này gần
như là chuyện quen thuộc. Một sự quen thuộc chết chóc vì không ngày nào
là không có người chết vì bị thương trong đội ngũ.

Sáng 25 tháng 3, một cuộc hành quân mở đường xuống cụm Isabelle đã có
hai sĩ quan là trung úy Bertrand và Lecoq thuộc tiểu đoàn dù lê dương số 1,
là đơn vị đã phải chiến đấu bốn giờ chống lại một tiểu đoàn địch, cách trung
tâm Điện Biên Phủ bốn kilômét.

Hạ sĩ Issert không nản chí hơn các đồng đội tiểu đoàn xung kích số 8. Anh
chỉ hơi ngỡ ngàng vì thực tế hằng ngày mà anh đã nhìn thấy tận mắt, trong
khi đài phát thanh mang tên Con nhạn ở Hà Nội trong những bản thông cáo
chiến sự cứ lải nhải đây là « tập đoàn cứ điểm phòng ngự », là « thành trì ».
Issert nói :

- Ngày nào cũng như vậy. Chúng tôi phải đi từ Nam tới Bắc, từ Đông sang
Tây và mỗi ngày lại đi ngắn hơn một chút. Nhưng mà – anh giải thích cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.