ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 296

Jourdonneau án ngữ con đường đi qua dãy Dominique với các khẩu trọng
liên bốn nòng 12,7. Cũng có cả lính công binh đêm nào cũng chôn mìn, sửa
lại hầm, nối lại những hàng rào kẽm gai bị đứt ; những phi công chuyển
thành thợ máy, những lính quân cảnh chuyển thành y tá. Có cả những gái
điếm của trung đoàn bộ binh lê dương số 2, đưa từ Hà Nội lên, mắc kẹt
không trở về được, nay trở thành hộ lý giúp việc cứu chữa thương binh.
Những cô gái này đem lại đôi chút vui tươi và màu sắc trong thế giới chiến
binh hoàn toàn hướng vào cuộc chiến đấu và mong sống sót.

Trong tất cả các điểm tựa, Epervier là một cứ điểm phơi mình rõ nhất trước
làn đạn bắn thẳng của súng không giật do Việt Minh bố trí tại những lô cốt
đã chiếm được giữa hai cạnh sườn Dominique 1 và Dominique 2, với
khoảng cách một ngàn mét, trên khu đất nhô lên như những bậc lên xuống
của khán đài trường đấu võ thời trung cổ.

Ban ngày, không ai dám lộ mặt. Mọi người lặng lẽ di chuyển trong những
hào giao thông hôi thối lộn mửa, lợp bằng vỏ thùng đạn, các mảnh ván, các
mảnh kim loại lát đường băng. Cuộc sống chỉ thật sự bắt đầu khi trời tối.
Đến lúc đó Epervier mới hoạt động. Các đội tuần tra , đội lao công được cử
ra ngoài. Mọi người đi, chạy, bò, thì thầm gọi nhau, hỏi và đáp khẽ các khẩu
lệnh.

Đến sáng, tất cả lại trở về trong trật tự cũ. Mỗi người một hố, chờ đợi đêm
sau.

Desmons vượt nhanh quãng đường vài trăm mét giữa đại đội mình với hầm
chỉ huy tiểu đoàn dù xung kích số 8. Ông nhìn thấy lính dù hăng hái đã tập
hợp từng trung đội, súng đạn đầy đủ, lựu đạn sẵn sàng. Desmons phân công
nhanh gọn :

- Tiến thẳng , theo mương thoát nước. Đầu mương là địch. Rõ chưa ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.