ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 42

nơi này.

Rồi Zurell cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ. Nếu anh có tài đánh hơi, chắc anh đã
nhớ đến một kinh nghiệm cũ không nên lặp lại ở đây. Đó là hồi tháng 10
năm 1950. Lúc đó Zurell là hạ sĩ của chính tiểu đoàn dù lê dương số 1. Cũng
một buổi sáng như thế này, Zurell đã nhảy xuống một dải đất cũng giống nơi
đây, có núi đồi rậm rạp vây quanh, để « hỗ trợ » cho một binh đoàn cơ động
đang gặp khó khăn ở Thất Khê trên đường 4.

Ba tuần sau, cái tiểu đoàn dù lê dương số 1 này đã bị xóa sổ. Cũng không
còn cả cái « binh đoàn cơ động » của Lepage, của Charton, bị chìm ngập
trong thác lũ của bộ đội Việt Minh.

Zurell bị thương nằm ở ven rừng đã được Việt Minh đưa về trại tù binh và
ba tuần sau được Việt Minh trao trả cho Pháp. Lúc này, Zurell đang hấp hối
nhưng anh cố sống. Anh được hồi hương , được về Angieri, được bình phục
và đã thề không trở lại Đông Dương nữa. Nhưng bây giờ lại phải nhảy dù
xuống Điện Biên Phủ.

Zurell nói tiếp :

- Ngay khi vừa mới đặt chân tới mảnh đất như thế này, việc trước tiên của
tôi là tìm lối ra. Nước Lào có xa đây không ?

Đại đội 4 của Zurell đã tập trung ở rìa bãi nhảy chờ lệnh. Đại đội trưởng
Cabiro đứng ở đầu hàng quân, nói chuyện với Martin, chỉ huy đại đội 3 xếp
hàng ở bên cạnh. Cạnh hai chỉ huy , đám lính dù lê dương suy nghĩ miên
man. Họ chẳng tò mò nhìn ngắm cái gì cả. Họ chỉ mong nhanh chóng có chỗ
nghỉ, tháo bỏ cái ba-lô, căng lều bạt và cầm chắc cán xẻng, cán cuốc ..

Thiếu tá Guiraud cùng toàn ban chỉ huy đi vào làng nhận huấn thị của cấp
trên và dự cuộc giao ban của các tiểu đoàn trưởng. Dọc đường đi, Guiraud

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.