ĐIỆN BIÊN PHỦ TỪ GÓC NHÌN CỦA NGƯỜI LÍNH PHÁP - Trang 289

Trong cuốn sách "Tôi là thầy thuốc ở Điện Biên Phủ", bác sĩ Grauuyn nói
Giơnơvie đờ Gala đã ngủ đêm đầu tiên trên một cái cáng giữa các trung uý
Rôlanh và Đơphơlin. Điều đó không thể có, Rôlanh bị thương ngày 31-3 và
ngày 5-4.)

"Đã có dự kiến là chiếc C47 sắp tới đỗ xuống không có nữ hộ tống viên đi
theo vì vậy sẽ nhận tôi lên máy bay đế trở về cùng với những người bị
thương, cô gái trẻ dẫn giải. Nhưng đêm 28 rạng ngày 29, thời tiết trở nên tồi
tệ và không một máy bay nào hạ cánh được".

* * *

Tối chủ nhật, lúc quá nửa đêm, máy bay của thiếu tá Máctinê thuộc không
đoàn khu trục Bêácnơ, xuất hiện trên đầu tập đoàn cứ điểm nhưng điếu kiện
khí tượng thật đáng sợ, đường băng trơn và bị hư hỏng nhiều. Ghêranh
không cho hạ cánh và Máctinê lại trở về. Đó là nỗ lực cuối cùng, ngày hôm
sau 30-3, chúng ta sẽ thấy, Việt Minh mở cuộc tấn công thứ hai, những cuộc
pháo kích nổ ra liên tiếp không cho phép sơ tán người bị thương nữa, cũng
không thu nhận được phi hành đoàn của đại uý Blăngsê. Cuộc chiến đấu để
sơ tán người bị thương kéo dài mười bốn ngày từ ngày 13 đến 27-3, mười
máy bay đã hạ cánh được vào ban đêm để lấy người bị thương Những nỗ
lực bị thất bại. Khi người ta nói sân bay Điện Biên Phủ vẫn "mở cửa trong
thời gian này, tướng Cônhi không giấu sự tức tối khó chịu:

"Như thế có nghĩa là từ ngày 13 đến 27-3, chỉ có vài máy bay có thể hạ
cánh trong những điều kiện tài tình và mạo hiểm, cố gắng bỏ qua sự xuống
cấp của đường băng và pháo kích của Việt Minh".

Từ khi chỉ huy phân khu trung tâm, Lăng le đi đến các vị trí có lúc đội mũ
sắt - các thiện xạ của Việt Minh rất kiên trì hoặc chiếc bê rê đỏ kéo xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.