ĐIỀN DUYÊN - Trang 1011

Hoàng Ly đợi nửa ngày cũng không nghe thấy câu sau. Thấy Đỗ Quyên

lên giường, lại ngóc đầu nhỏ lên hỏi: "Nhị tỷ tỷ, câu kế đâu? 'Hai tay đẩy
cửa sổ ra ngoài đón trăng' câu kế là gì?"

Thơ bình thường đều là hai câu bốn câu, nàng mới hiểu được.

Đỗ Quyên chui vào chăn, phủ kín một hồi, mới thò đầu ra nói: "Phía

dưới nào? Vế dưới là 'Một đá đánh tan ao nước trời'. Ta không đối cảnh,
phải đứng bên ao nước, ném một hòn đá xuống, ngươi sẽ hiểu."

Hoàng Ly "Nga" một tiếng, không hỏi nữa, lại yên lặng nhớ nằm lòng

câu đối này.

Đêm yên tĩnh, trăng sáng rõ, tâm linh Đỗ Quyên cũng trong vắt, dần dần

rơi vào mông lung.

Đang mơ hồ chợt nghe Hoàng Tước Nhi nói: "Đỗ Quyên! Ta... ta nghĩ

xong."

Đỗ Quyên hồ đồ đáp: "Ân?"

Hoàng Tước Nhi nói: "Ta nghĩ xong. Ta... ta thích."

Đỗ Quyên lập tức thanh tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy.

Dước ánh trăng mờ ảo, nàng mông lung nhìn thấy Hoàng Tước Nhi cũng

đã ngồi dậy, đang ôm lấy chăn nhìn nàng. Đôi mắt đen lòe lòe sáng, lại thấy
không rõ vẻ mặt.

"Thật sự?" Đỗ Quyên ngạc nhiên hỏi, "Ngươi nghĩ xong?"

"Uh, " Hoàng Tước Nhi khẽ giọng kiên định đáp, "Ta nghĩ xong."

Đỗ Quyên thở ra một hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.