Nói hăng say, Lâm Đại Đầu qua Hoàng gia, hướng vào phòng hô:
"Nương Xuân Nhi, ta đi. Ngươi cho bú nhanh đi về, xiêm y chúng ta còn
chưa giặt đâu."
Vợ hắn không nhịn được trả lời: "Kêu cái gì mà kêu! Ta lập tức trở về."
Lâm Đại Đầu không lên tiếng, lúc này đi thật.
Đỗ Quyên vốn là người tùy tính, hơn nữa đối với nhà mới này còn chưa
sinh ra lòng trung thành, bởi vậy ôm tâm tình của người đứng nhìn quan sát
hết thảy. Bây giờ nhìn Phùng Thị, thấy nàng thật đáng thương. Sinh con bị
thua thiệt nhiều không nói, con trai lại mất. Nói là ở cữ, ngay cả người hầu
hạ chiếu ứng cũng không có. Thím Lâm coi như nhiệt tâm, nhưng nam
nhân nàng so với quỷ còn tinh ma hơn, lại keo kiệt, có lòng tham, cho dù
nàng muốn giúp, nam nhân nàng cũng sẽ ngăn cản.
Nàng không khỏi lo lắng, đợi Thím Lâm đi, cơm trưa ai làm?
Tiểu thư tỷ? Hay là Phùng Thị làm?
Buồn lo vô cớ, bên ngoài có người tới: "Đại ca, đại tẩu, ở nhà sao?"
Vợ Đại Đầu vội thấp giọng nói: "Đệ muội ngươi tới. Ngươi tiếp đón
nàng, ta giúp ngươi đem phòng thu thập, giặt tã tắm rửa, nấu cơm..."
Có lẽ nàng cảm thấy ăn canh gà bị mắc nợ, không chịu bước đi, hoặc vì
duyên cớ, nói Hoàng Lão Thực không ở nhà, đợi lát nữa người Hoàng gia
tới không ai thu xếp, muốn ở lại giúp một tay.
Vừa rồi Lâm Đại Đầu đã nói, Phùng Thị sao chịu để nàng ở lại, vội vàng
nói: "Xiêm y ngươi còn chưa giặt lại có con nhỏ phải chăm sóc. Hai đứa
nhỏ ở nhà không có ai quản, ngươi đi nhìn đi, đỡ phải xảy ra chuyện..."