lễ.
Người tới theo thường lệ muốn nhìn Đỗ Quyên, khen nàng bộ dạng tốt.
Nàng ứng phó vài người đã không chịu nổi, cảm thấy ăn không tiêu rơi
vào giấc ngủ say.
Giấc ngủ này, một mạch đến buổi chiều.
Vợ Đại Đầu cho nàng bú xong, nàng lại ngủ tiếp.
Bắt đầu từ hôm qua, tinh thần nàng trải qua suy sụp và chuyển biến lớn,
thân thể này lại là trẻ sơ sinh, cố nghe lại suy nghĩ chuyện, sớm đã sức và
lực kiệt. Bởi vậy không dám cưỡng chế chính mình, sợ làm hư đầu óc thì
phiền toái.
Tỉnh lại, trừ bỏ bú sữa, nàng cũng không để ý người lui tới Hoàng gia,
chỉ chú ý đến một sự kiện, đó chính là Phùng Thị vẫn không xuống sữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phùng Thị vẫn không xuống sữa.
Đỗ Quyên không thể không nhìn thẳng vào vấn đề sinh tồn, chuyện này
không thể chỉ dựa vào sự cố gắng của mình là có thể giải quyết vấn đề, chỉ
có thể "nghe nương theo mệnh".
Nương lại không chịu buông tha nàng, bốc hỏa, nhìn nàng liền mắng:
"Quỷ nhỏ đòi nợ, ngươi mau ăn! Không có sữa cũng phải bú! Ngươi không
bú sữa là không có gì cho ngươi ăn."
Đỗ Quyên vốn ngại mùi trên người nàng, lại nghe không rõ lời của nàng,
ủy khuất vạn phần. Không sữa còn bắt nàng bú? Chẳng lẽ hút chơi?
Đợi vợ Đại Đầu ôm tiểu Lâm Xuân lại. Nói một câu, nàng mới hiểu
chuyện gì xảy ra.