Hoàng Lão Thực nghe xong đau lòng đến đòi mạng, vội ôm tiểu khuê nữ
vào lòng dỗ.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nhìn nhau. Hoàng Tước Nhi phẫn nộ rồi.
Đỗ Quyên lại bỉu môi nói: "Là bà muốn như vậy, không trách được
chúng ta. Tỷ tỷ có gì phải tức giận chứ? Nên giận phải là nãi nãi đó! Lúc
này hẳn trong lòng nàng cũng không dễ chịu."
Hoàng Tước Nhi nghĩ cũng phải, nên bình tĩnh lại, quay đầu đi dỗ tiểu
muội.
Lão Thực cha vụng về dỗ tiểu khuê nữ "Nãi nãi ngươi không cố ý, là
không cẩn thận đổ bát..."
Hoàng Ly nhìn hắn mở mắt nói dối, tỏ vẻ oán giận: "Nãi nãi cố ý! Vừa
đập chén vừa mắng người. Ta không phải kẻ điếc người mù, ta nghe thấy rõ
ràng!"
Lão Thực cha ngượng ngùng không nói chuyện.
Đỗ Quyên thấy buồn cười, đối với Hoàng Tước Nhi nói: "Cháu gái đưa
đồ ăn cho nãi nãi, quản hắn làm từ bí đỏ, hay là dùng khoai núi làm, đều là
một mảnh tâm ý. Nào có ai hỏi cũng không hỏi một tiếng đã cầm chén đập?
Nếu chỉ nhận thứ tốt, làm con cháu thật khó khăn."
Nàng thật là trơ trẽn.
Lúc đưa bánh này cho mẹ nuôi, nghĩ tuy là sẽ ngạc nhiên, đến cùng vẫn
có chút thanh bần, nên cố ý lấy tên "Hoàng kim cao", ngụ ý may mắn. Dù
sao Lâm gia cũng không hiếm lạ ăn ngon uống ngon. Lâm gia ngược lại rất
vui vẻ, nói ăn ngon, mà đưa cho nãi nãi mình lại khác hẳn.
Đỗ Quyên không thấy đó là vấn đề.