Đỗ Quyên liếc mắt nhìn Hoàng Tước Nhi, ý vị thâm trường cười.
Hoàng Tước Nhi thấy mặt phát sốt, ngực đập thình thịch, vừa vui sướng
lại thẹn thùng.
Ngay cả Quế Hương cũng cười nhạo nói: "Hạ Sinh ca ca, ngươi thật tỉ mỉ
như đàn bà. Ta còn không nhớ về nhà lấy băng ghế đâu. Đứng như vậy mới
nhìn thấy a. Đợi lát nữa còn muốn đi chỗ khác chơi, ai mà ngồi chứ?"
Hạ Sinh cũng không thèm để ý, cười nhìn Hoàng Tước Nhi nói: "Không
bắt các ngươi ngồi ngay bây giờ. Đứng mệt mỏi thì ngồi thôi."
Hoàng Ly lại hô: "Ta nhìn không thấy. Ta muốn đứng trên ghế xem."
Hạ Sinh đắc ý nói: "Như thế nào? Còn không phải là có công dụng sao!"
Rồi ôm Hoàng Ly và Đông Sinh lên trên ghế đứng ổn. hắn và Hoàng
Tước Nhi đứng cạnh đỡ một đứa bé.
Quế Hương trêu ghẹo nói: "Hạ Sinh ca ca, ngươi thận trọng như vậy,
tương lai ai gả cho ngươi là hưởng phúc."
Một câu nói làm Hạ Sinh không có thanh âm, quay mặt qua hướng khác.
Tỷ muội Đỗ Quyên không dám nói tiếp, làm Quế Hương cảm thấy kỳ
quái.
Vừa lúc Cửu Nhi và Lâm Xuân đánh trống mệt mỏi, đến tìm bọn họ. Quế
Hương hô to "Cửu Nhi ca ca! Xuân Sinh ca ca!" Bọn họ đến nhập bọn.
Cửu Nhi nóng đến bốc hơi, miệng hét lên: "Khát quá. Đến nhà Đại cô
uống chút trà. Đỗ Quyên, đi vào bên trong nghỉ một lát đi! Nương và tỷ tỷ
ta cũng bên Đại cô. Bên ngoài ồn chết, coi cũng không có ý tứ gì."
Đỗ Quyên hỏi Hoàng Tước Nhi và Nhị Nha có đi hay không.