Đỗ Quyên chịu đựng nỗi thất lạc, cố cười nói: "Ngươi gọi Dương
Nguyên a! Ta và nương ta đến tìm biểu ca ta Phùng Chí Tài và Phùng Chí
Minh. Nhận lầm người, xin lỗi a!"
Dương Nguyên mỉm cười nói: "Không có việc gì. Phùng Chí Tài còn ở
bên trong."
Bên người hắn là 2 thiếu niên mười một mười hai tuổi, đã nhìn hồi lâu.
Lúc này bỗng nhiên cười nói: "Nhận sai cũng không quan trọng. Dương
Nguyên ngươi nhận nàng làm muội muội cũng không sai. Nàng chỉ coi
trọng ngươi, sao không gọi chúng ta chứ?"
Nói xong còn nháy mắt chọc ghẹo.
Mười một mười hai tuổi là thời điểm bướng bỉnh. Lời này cũng có ý trêu
đùa.
Sao Đỗ Quyên nghe mà không hiểu.
Chỉ là nàng ôm hi vọng to lớn đến, lại bị tạt một chậu nước lạnh, tuy đã
có dự toán xấu nhất nhưng vẫn có chút không chịu nổi.
Bởi vậy tâm tình cũng không phát tác, chỉ cố cười nói: "Là ta hoa mắt,
thấy hắn có chút giống tam biểu ca, mới kêu. Các ngươi đều là người đọc
sách, nhìn văn nhã. Nghe người ta nói, người đọc sách "Phúc có thi thư khí
tự hoa", đều là quân tử khiêm tốn."
Hai thiếu niên nghe nàng đánh giá mình cao như thế, liền ngượng ngùng.
Dương Nguyên đang định nói chuyện, chợt cảm thấy bên cạnh có ánh
mắt nhìn chăm chú. Quay đầu nhìn lại, là nông phụ trung niên, nhìn hắn
chằm chằm, môi run run, bộ dáng nhứ muốn nói gì lại nói không ra lời.
Hắn cảm thấy cực kỳ quái.