ĐIỀN DUYÊN - Trang 1182

Nhưng đến cùng Đỗ Quyên hát cái gì chứ?

Trong lòng hắn vạn phần nghi hoặc.

Có phải vì đưa tiễn hắn không?

Khẳng định là thế, bởi vì tiếng ca có chút ưu thương.

Trong lòng hắn cũng không nỡ, lặng lẽ nhắm hai mắt lại...

Trên đỉnh núi, Đỗ Quyên vẫn hát, lặp lại lời ca, mãi đến lúc xe ngựa biến

mất trong tầm nhìn, nàng mới ngưng lại, nhìn quan đạo nghĩ: "Gặp lại thì
ngươi còn nhớ ta không?"

Phùng Thị đi tới, nghi ngờ hỏi khuê nữ: "Ngươi vừa hát cái gì vậy?"

Đỗ Quyên quay đầu, mỉm cười nói: "Là một đoạn trong bài hát. Hắn hát

cho ta nghe. Ta hát như vậy, hắn sẽ biết là ta tới, cũng biết nương tới."

Nhất thời Phùng Thị lại bắt đầu kích động.

Đỗ Quyên lại khuyên nàng kiên nhẫn chờ, vừa kéo nàng đi xuống núi.

Đứng trên quan đạo, Phùng Thị nhìn về đằng trước không chịu quay đầu.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến, hai con tuấn mã chạy gấp lại

đây.

Lập tức người trên ngựa nhìn thấy bọn họ, kéo dây cương, ngựa liền

dừng lại.

Đỗ Quyên tập trung nhìn, nhịn không được kêu lên: "Tiểu dượng, Tiểu

cữu cữu! Các ngươi trở lại?"

Nhậm Tam Hòa kinh ngạc nhìn các nàng, hỏi: "Sao lại ở đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.