Hắn đi đến trước mặt gia gia, nhăn mặt nói: "Ai cũng đừng ồn. Ta là
cháu trai lớn của Hoàng gia, ta nuôi gia gia nãi nãi."
Nói xong nhìn về phía Đỗ Quyên, khinh miệt cười nói: "Ngươi lanh
mồm lanh miệng lắm, nhưng ngươi nuôi nổi sao? Coi như mấy người các
ngươi đều gả gần, đó cũng là xuất giá. Gả đi chính là người nhà khác.
Ngươi có thể chiếu cố đại bá và đại bá nương, ngươi còn có thể mang gia
gia nãi nãi theo sao? Đừng nói mạnh miệng!"
Ngạo nghễ ngẩng đầu, ý bảo mình thì khác, tương lai sẽ chống đỡ môn
hộ.
Đỗ Quyên nhịn không được vỗ tay nói: "Tốt! Tiểu Bảo ca ca là một nam
tử hán!"
Nàng rất kinh ngạc: chẳng lẽ năm xưa đánh hắn một trận, đánh cho tiểu
tử thành tài?
Hoàng Tiểu Bảo nghe nàng nói mình như vậy, mặt đỏ bừng lên.
Tiểu thiếu niên hiển nhiên không quen ra mặt làm chủ. Không giống Đỗ
Quyên, dù tuổi nhỏ nhưng trong thân thể ẩn dấu một linh hồn đã trưởng
thành. Hắn mới mười hai tuổi. Hôm nay bị bức ra trước đám đông, kiệt lực
làm ra vẻ có đảm đương, kỳ thật hắn rất khẩn trương. Tuy cứng rắn chống,
thân thể vẫn run nhè nhẹ.
Cũng may Đỗ Quyên không quan sát kỹ hắn, nói tiếp: "Chúng ta không
thể tính sổ tỉ mỉ, làm cho người ta chê cười con cháu Hoàng gia bất hiếu.
Sau này, nhà chúng ta tăng lương thực hàng năm cho gia gia nãi nãi một
trăm cân, lúc giết heo tăng thịt heo lên 10 cân, hàng năm cho 2 lão nhân
một bộ đồ mới, một đôi giày mới. Mặt khác, bình thường chỉ cần nhà ta có
thức ngon, đều sẽ đưa một phần cho gia gia nãi nãi."
Tiếng nói vừa dứt, trong ngoài đều trầm trồ tán thưởng.