Nơi này tuy lạc hậu hơn bên ngoài, nhưng đồng thời cũng nhiều tiện lợi.
Nháo một trận lớn như vậy, có lẽ gia gia nãi nãi sẽ yên tĩnh một chút.
Nghĩ xong, nàng hít sâu một hơi, đổi khuôn mặt tươi cười, nhìn 2 thiếu
niên nói: "Ta có thứ tốt cho các ngươi."
Nàn đứng dậy rửa tay, trở về phòng cầm hai xấp giấy ra, còn có 2 cái hà
bao rất tinh xảo.
Nàng đưa hà bao cho Cửu Nhi, nói: "Đây là cho Thuỷ Tú tỷ tỷ và Quế
Hương. Màu hồng là của Thuỷ tú tỷ tỷ, màu vàng cho Quế Hương."
Cửu Nhi vội cầm lấy cất vào trong ngực, ánh mắt còn nhìn chằm chằm
trên tay Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên liền cười, nói: "Ngươi nhìn cái gì? Ta cũng không có tiền mua
đồ cho các ngươi. Hà bao cũng không phải mua, là ta thấy bên kia có mấy
mảnh vải tốt dư ra, ta liền lấy mấy miếng phỏng theo hình thức hà bao bán
trong cửa hang, tự mình làm ra. Như vậy tiết kiệm được tiền mua."
Cửu Nhi ngượng ngùng sờ đầu một cái nói: "Ta không phải muốn ngươi
mua đồ cho ta. Vậy cái này là cái gì?" Hắn còn không chết tâm, chỉ vào hai
xấp giấy hỏi.
Đỗ Quyên thấy bộ dáng mong mỏi của hắn, bật cười nói: "Cái này dù có
tiền cũng mua không được. Tuy ta không mua đồ cho các ngươi nhưng
cũng không quên các ngươi. Ta thừa dịp rảnh rỗi, chuẩn bị cho các ngươi
một bộ giáo án. Cái này hao tốn tế bào não nhất... Chính là phí đầu óc."
Nói xong, đưa hai xấp giấy cho hai người.
Thì ra, gần đây nàng biên soạn giáo án cặn kẽ, làm cho bọn họ phương
thức tự học, chỉ ở chỗ mấu chốt mới tự mình giảng giải, bởi vì thực sự nàng