Một đường suy nghĩ, bất tri bất giác đã đến nhà.
Nương Hòe Hoa thấy khuê nữ bị thương, cực kỳ hoảng sợ; lại thấy Cửu
Nhi tự mình đưa nàng trở lại, vui mừng quá đỗi. Vẻ mặt kinh quái nàng hỏi
khuê nữ bị thương thế nào, vừa nhiệt tình tiếp đón Cửu Nhi và một thiếu
niên khác cùng khiêng cáng vào ngồi xuống uống trà, muốn giữ bọn họ ăn
cơm chiều, lại lo tới nồi rau đang xào dở, hận không thể phân thân.
Cửu Nhi và thiếu niên kia đều vẫy tay cáo từ, nói việc nhỏ không đáng
cảm tạ.
Hòe Hoa bị Cửu Nhi đỡ đến ngồi trên ghế, thấy thế đối với nương cau
mày nói: "Nương, đồ ăn muốn khét kìa, ngươi mau vào coi đi. Đều chung
một thôn, nói lời khách khí làm cái gì!"
Nương Hòe Hoa bị nhắc nhở, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Hòe Hoa gọi Cửu Nhi lại, thiếu niên kia đã sớm đi, đối với hắn cười nói:
"Cửu Nhi ca ca, ngươi ngồi xuống, ta cùng ngươi nói vài câu."
Cửu Nhi chần chờ nói: "Ngươi còn có chuyện gì?"
Trong mắt có chút đề phòng.
Hòe Hoa lại cười nói: "Cửu Nhi ca ca, ngươi không cần lo lắng cho
nương ta. Ta hiểu được ngươi thích Đỗ Quyên, sẽ không để cho nương ta
phá hư chuyện tốt của ngươi."
Dù Cửu Nhi luôn hào sang nhưng bị người nói toạc tâm sự, không khỏi
đỏ mặt.
Hòe Hoa thấy hắn xấu hổ, phốc xuy bật cười , cố ý nói: "Ai kêu ngươi
xuất sắc như vậy chứ. Nương ta muốn ngươi làm con rể muốn điên rồi.
Người lớn mà, đều thấy con mình tốt, nàng như vậy cũng khó trách. Ngươi