đừng lo lắng, ta không để cho nàng xằng bậy nói lung tung. Chỉ là ngươi,
nếu thích Đỗ Quyên, sao không để bụng chút chứ? Kêu thím đi Hoàng gia
cầu hôn, định xuống, không phải tốt lắm."
Cửu Nhi chưa bao giờ thảo luận về Đỗ Quyên với người khác. Ngay cả
cùng Lâm Xuân cũng không. Hai huynh đệ duy trì rất vi diệu ăn ý.
Cửu Nhi từng thử đề qua vài lần, đều bị Lâm Xuân chuyển hướng.
Lâm Xuân không biết nói với Cửu Nhi thế nào. Đỗ Quyên sẽ không gả
cho hắn, cũng sẽ không gả cho Cửu Nhi. Đây không phải là vấn đề hai
huynh đệ hắn thương lượng là có thể giải quyết, muốn hắn nói như thế nào
đây? Huống hồ chuyện Đỗ Quyên đợi phu quân kiếp trước không thể tùy
tiện nói cho người khác biết.
Thấy Hòe Hoa thẳng thắn như vậy, khen hắn, còn bận tâm hắn, Cửu Nhi
bỏ qua xấu hổ, thở dài nói: "Đỗ Quyên và Lâm Xuân khi còn nhỏ đã định
thân ..."
Lòng Hòe Hoa nhảy dựng, vội vàng nói: "Chỉ là hai nhà tùy tiện nói thôi.
Nếu là that, sao mấy năm nay không đề cập tới? Chỉ sợ sớm đã định ra.
Chúng ta khi đùa giỡn hỏi qua vài lần, Đỗ Quyên đều nói không có chuyện
này. Nàng đối với Xuân Sinh như thân ca ca. Ngược lại là đối với Cửu Nhi
ca ca, ta cảm thấy không giống nhau đâu."
Mắt Cửu Nhi sáng lên, lắp bắp hỏi: "Thật sự?"
Hòe Hoa trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: "Sao lại không đúng? Ngươi cũng
thật là, thân với bọn họ như vậy mà không nhìn ra? Cửu Nhi ca ca, không
phải ta nói ngươi, ngươi nên tới Hoàng gia nhiều một chút, chẳng lẽ ngươi
đợi vợ mình tới cửa?"
Nàng cũng không nói dối, bất quá là thoáng lợi dụng tâm lý Cửu Nhi ái
mộ Đỗ Quyên, xoay chuyển sự tình về hướng mình hy vọng.