Tỷ như có hán tử nói: "Đứa trẻ này, ở đâu mà có tinh thần tốt như vậy,
ngày nào cũng thổi!"
Hắn mệt gần chết, hận không thể ngã đầu là ngủ.
Người khác nói tiếp: "Con trai mười mấy tuổi, tinh thần còn không tốt
sao? Lớn rồi muốn lấy vợ. Ngay cả mèo còn kêu xuân huống chi con trai
mười mấy tuổi!"
Nếu Lâm Xuân nghe lời này, sợ là từ nóc nhà té xuống.
Trong đêm xuân, quả thật thiếu niên cũng có chút tình ý, nhưng đánh
đồng với "mèo kêu xuân", thì hắn không thể tha thứ.
Bị ví như "mèo kêu xuân" không chỉ có một mình Lâm Xuân. Hắn mới
thổi một lúc, xa xa nơi giữa thôn đã truyền đến thanh âm hoà cùng tiếng
tiêu, mười phần mạnh mẽ, cao vút.
Đây là Cửu Nhi!
Đêm nay tiểu tử này thổi rất nhiệt tình, hình như rất hưng phấn.
Nhị Nha thấy Đỗ Quyên nhẹ nhàng nện xiêm y, vừa chú ý nghe khúc,
ngay cả Hoàng Tước Nhi chà xiêm y cũng không ra tiếng, nên cũng không
dám nói lời nào.
Tuy nàng nghe không hiểu lắm, cũng đại khái biết tiếng tiêu vì Đỗ
Quyên mà phá lệ vui vẻ.
Đối với Lâm Xuân và Cửu Nhi, không phải nàng không vụng trộm ảo
tưởng qua, chỉ là nàng tự hiểu lấy bản thân, bởi vậy trước nay không dám
hy vọng xa vời.
Nàng ở cách vách Lâm gia, từ nhỏ Lâm Xuân đã xem Đỗ Quyên là tâm
điểm, nàng thấy rất rõ ràng, hiểu rằng dù Đỗ Quyên không gả cho Lâm