Điểm tâm xong, Đỗ Quyên đang cùng Hoàng Ly thu thập lưới và giỏ,
Cửu Nhi khiêng lưới đánh cá tới, Quế Hương cầm gùi lớn theo ở phía sau.
Đỗ Quyên cười nói: "Nhanh như vậy!"
Cửu Nhi nói: "Còn nhanh? Nếu không phải Quế Hương đòi đi theo, ta đã
sớm tới."
Quế Hương đắc ý cười nói: "Ai muốn cùng ngươi chứ? Ta nghe nói Đỗ
Quyên đi túi tôm, ta mới chịu đến. Ngươi không đi thì ta cũng đi. Ngươi
còn nói như vậy, chúng ta không cho ngươi đi theo!"
Đỗ Quyên nhịn cười không được.
Chút tâm tư của Quế Hương, nàng thấy được rõ ràng: thích Cửu Nhi mà
miệng không theo lòng, đem sự ngây thơ, tùy hứng và thiên chân hồn nhiên
của thiếu nữ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nếu không nhờ tính tình
hoạt bát, thì Quế Hương có chút giống tính tình Lâm muội muội (Lâm Đại
Ngọc trong Hồng Lâu Mộng), vừa vặn Cửu Nhi cũng là biểu ca của nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy nàng thật đáng yêu. Vẻ đáng yêu đó, nàng không
học được.
Đợi thu thập xong xuôi, mọi người liền xuất phát .
Ra viện, Đỗ Quyên hướng Lâm gia hô to: "Như Gió!"
Đứng một hồi, Như Gió từ trong nhà Lâm gia chậm rãi đi ra, cọ cọ vào
cánh tay Đỗ Quyên, còn đối với Cửu Nhi gầm rú một tiếng, hết sức cao
hứng.
Cửu Nhi cười mắng: "Gầm rú cái gì? Lần trước kêu ngươi lên núi, cũng
không cho mặt mũi!"
Đỗ Quyên xuy một tiếng cười, nói: "Đi thôi!"