trong lót bằng da thú, có áo khoác, áo trấn thủ, khăn quàng, áo khoác, nhà
địa chủ phú hộ không nhất định có thể có.
Mấy mẹ con vừa bận rộn, vừa nói cười.
Làm ước chừng hơn một canh giờ, Hoàng Ly chịu không nổi, đứng dậy
đi lấy đồ ăn, châm trà cho mọi người, để mọi người nghỉ tạm, ăn vài thứ.
Phùng Thị cũng buông đế giày, đi phòng bếp đem thịt hươu bào hầm lửa
nhỏ trong nồi xào qua một lần. Nếm một miếng thịt, cảm thấy đã mềm, liền
tắt lửa, để lại vài đóm than cháy dở, cơm chiều cũng có thể ăn.
Đúng lúc này, tiểu di Phùng Minh Anh tới.
Cầm dù dán giấy dầu màu đỏ sậm, trên cánh tay đeo một cái rổ nhỏ, một
tay nắm tiểu Viễn Thanh, từ trong mưa bụi lượn lờ đến gần, cực kỳ giống
một bức họa. Đỗ Quyên nhìn tâm tình xúc động, như không tin vào mắt
mình.
Hoàng Ly bước lên phía trước tiếp đón, cười nói: "Viễn Thanh, ta đang
nhớ ngươi đây."
Tiểu Viễn Thanh giòn giã kêu lên: "Hoàng Ly tỷ tỷ, Đỗ Quyên tỷ tỷ,
Tước Nhi tỷ tỷ!" Bộ dáng nhỏ nhắn thân thiết, giống như đã nhiều ngày
không gặp, kỳ thật sáng nay nàng còn ăn điểm tâm ở Hoàng gia.
Phùng Minh Anh đi vào dưới mái nhà, cất dù, cười nói: "Nàng ở nhà cứ
lải nhải nhắc biểu tỷ, nháo cho ca ca của nàng cũng không chịu viết chữ, ta
phải mang nàng đi."
Đỗ Quyên bưng cái băng ghế đến cho Phùng Minh Anh ngồi, từ trong rổ
kim chỉ cầm ra một kiện xiêm y cúi đầu vẽ lên.
Đang nói giỡn, một bóng dáng lại tới cửa viện, là vợ Đại Đầu.