ĐIỀN DUYÊN - Trang 1511

Nếu là rèn luyện, đương nhiên không thể chậm rãi đi. Huống hồ theo như

Lâm Xuân nói, nếu đi bình thường, sợ là trưa ngày hôm sau mới đến, đêm
nay cũng đừng nghĩ trở lại. Vì thế, mấy người vừa ra khỏi thôn, liền buông
tay chân chạy gấp.

Càng đi sâu trong núi, càng nhiều cây to lâu năm che trời, vách đá cao

ngất, tùy ý có thể thấy được dây leo rũ xuống, tiếng nước chảy vang rền, lại
có u cốc thanh tuyền, chim hót và nước suối đinh đông.

Như Gió chạy ở phía trước.

Trong rừng sâu núi cao, vô luận lên núi hay xuống núi nó đều chạy

nhanh như gió, hiện ra hết bản sắc vua của núi rừng.

Chạy không sai biệt lắm hai canh giờ, sắc trời mới sáng rõ.

Mặc dù không mưa, nhưng sương mù trong núi giăng đầy, không khác gì

ngày mưa.

Trong ba người, võ công Lâm Xuân giỏi nhất, tự nhiên là chịu đựng

được, Hoàng Ly và Đông Sinh thì không được. Đông Sinh đầu tiên kêu lên:
"Ngừng... Dừng một chút. Ta không chịu nổi."

Cong lưng, tay chống đầu gối thở.

Hoàng Ly cũng bận rộn kêu lên: "Ta đói bụng đến choáng váng."

Đỗ Quyên hỏi Lâm Xuân: "Có còn xa lắm không?"

Lâm Xuân đánh giá bốn phía, nói: "Đi được một nửa."

Đỗ Quyên nhân tiện nói: "Nếu không thì nghỉ ngơi một chút đi. Uống

nước, ăn một chút gì đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.