Tiểu Phương thấy nàng lôi chuyện lúc trước ra, còn kéo lên đầu Đỗ
Quyên, rõ ràng là cáo trạng nàng, nhất thời kinh sợ không thôi.
Quả nhiên nhắc tới Đỗ Quyên, Lâm Xuân, Cửu Nhi, vợ Đại Đầu, vợ Đại
Mãnh đồng loạt nhìn về phía Hòe Hoa, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Phùng Thị
càng nghiêm giọng hỏi Đỗ Quyên.
Thanh Hà còn chưa bình ổn, thấy tình hình này như gãi đúng chỗ ngứa.
Nàng mặc kệ Hòe Hoa có tâm tư gì, liền nắm lấy cơ hội bỏ đá xuống
giếng, nói: "Đúng vậy! Ta nói lấy thịt xào măng tây, Tiểu Phương tỷ liền
nói ta phá, không biết tiết kiệm, còn nói chúng ta lãng phí đồ của nhà tam
thúc. Vì cô cô, nàng bênh vực kẻ yếu, nói tới lui kéo một đống lớn..."
Nàng nói nào là "Tam thúc" lại là "Cô cô", hai bên thân thích Lâm Xuân
gia đều bày ra. Nếu không phải người ở đây đều là quen thuộc, nghe sẽ bị
hồ đồ.
Bây giờ mọi người mới hiểu được căn nguyên cãi nhau.
Mặt Phùng Thị liền sầm lại.
Khuê nữ nàng bận rộn ra sức còn bị người nói như vậy, nàng đương
nhiên mất hứng.
Vợ Đại Đầu lúng túng, nhìn Phùng Thị áy náy cười.
Nhưng nàng cũng không thể để người chửi nhà cháu gái, sợ Tiểu Phương
chịu không nổi, tẩu tử cũng mất mặt. Giờ nàng mới nhận ra vừa rồi Đỗ
Quyên áp đảo thật đúng, không nên lật ra việc này.
Lâm Xuân nhíu mày, muốn nói điều gì, lại cố kỵ tình cảm họ hàng.
Cửu Nhi không nghĩ nhiều, lớn tiếng nói: "Ai, điều này cũng đáng cãi
nhau sao? Nếu thịt không đủ, gọi Như Gió lên núi tha một con hươu bào trở