cảm được. Dù cho trong lòng tính kế, trên mặt cũng nhất định sẽ nói "thôi
thôi" "Không có việc gì" chiêu đãi khách càng cẩn thận.
Lâm Đại Đầu vì thích tính kế mới mang thanh danh hẹp hòi, mọi người
nói tới đều thấy trơ trẽn. Vợ Đại Đầu không muốn con trai mình cõng lấy
thanh danh này.
Lâm Xuân vẫn khăng khăng nói: "Vẫn là nhớ rõ tốt hơn. Đỗ Quyên và
Quế Hương muội muội các nàng tiết kiệm cũng bị người nói."
Hắn không sợ tỷ muội Hoàng gia đa tâm, càng biết rõ ràng càng tốt.
Thanh Hà cũng giơ hai tay tán thành, nói: "Tam thẩm, Xuân Sinh ca ca
nói rất đúng. Dùng bao nhiêu đồ đều nhớ kỹ, sau này dễ kiểm tra. Rốt cuộc
là lãng phí hay là tiết kiệm là biết liền."
Nói xong, đắc ý liếc mắt nhìn Tiểu Phương.
Tiểu Phương tức giận mặt đỏ bừng. Đây không phải là tát nàng một bàn
tay?
Bất cứ ai có bát diện linh lung cỡ nào, cũng khó chu toàn hai bên.
Lâm Xuân ủng hộ Đỗ Quyên, Thanh Hà các nàng không ý kiến, nhưng
đắc tội biểu tỷ Tiểu Phương, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới.
Hắn thấy vợ Đại Mãnh cũng tới, vội thỉnh nói: "Sắp thượng lương, người
nhiều chuyện cũng nhiều. Trên công trường có đại bá trông nom, nơi này
liền thỉnh đại bá nương vất vả chút, giúp thu xếp đi. Nương ta đầu không
tốt, năng lực ăn nói cũng kém đại bá nương. Tối qua nàng còn nói đại bá
nương có tài quản lý nữa."
Vợ Đại Đầu cũng bận rộn nói: "Đúng vậy. Đúng vậy."