Nàng cả kinh không thể coi thường, đứng tại chỗ không động chân.
Mấy ngày nay hai bên nhà đều là người đến người đi không ngừng, vừa
lúc Phùng Thị cũng lại đây, thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, liền hỏi:
"Nghĩ gì thế? Sao lại không đi?"
Vợ Đại Đầu vội cười nói: "Nhớ tới một thứ chưa lấy, đợi một lát lại đi
lấy."
Nói xong cùng nàng đi vào.
Lại nói Lâm Xuân và Hòe Hoa vừa nói chuyện vừa tiến vào, Quế Hương
nhìn thấy mặt trầm xuống, lập tức la lớn: "Xuân Sinh ca ca, nói cái gì đó?
đang đợi ngươi ăn cơm."
Lâm Xuân vội đáp ứng một tiếng, vội vàng đi qua ngồi xuống.
Hòe Hoa nhìn Quế Hương nhẹ nhàng cười, cũng không để ý.
Hiện tại tâm nàng đã định chút ít, cũng nghĩ thông suốt.
Nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Lâm Xuân, gợi ra sự chú ý
của hắn, làm cho người bên ngoài hiểu lầm, tất yếu phải dựa vào Đỗ
Quyên. Bởi vậy, trước mặt Lâm Xuân nàng khen ngợi Đỗ Quyên, một mặt
quan tâm nàng, một mặt biểu lộ ra mình và nàng có quan hệ không tầm
thường.
Nàng cũng không có cảm thấy làm như vậy có gì sai.
Vợ Đại Mãnh và Đỗ Quyên đều nói, nam nhân tốt phải đoạt.
Vì sao nàng không thể đoạt?
Định ra mục tiêu và biện pháp, nàng đi đường nhẹ nhàng hơn rất nhiều.