Nhi? Tiểu Liên nhà ta thanh nhã, giữ khuôn phép, so với Đỗ Quyên, con hồ
ly tinh kia, không biết tốt hơn biết bao nhiêu. Cưới nàng, sau này Lâm gia
sẽ không bị xấu mặt, sẽ không bị người nhớ thương muốn sờ tiểu Tước
Nhi."
Nhị cậu cũng chờ đợi nhìn Lâm Đại Đầu.
Đại cậu đại mợ cũng hát đệm, nói Thu Sinh cưới tiểu Phương, Lâm Xuân
cưới Tiểu Liên, hai huynh đệ cái cưới 2 tỷ muội, như thế mới tốt, sau này
chị em dâu mới hòa thuận.
Sắc mặt Lâm Đại Đầu hết sức khó coi, quả quyết cự tuyệt: "Không
được!"
Vợ Đại Đầu không biết làm sao, một bên là người nhà mẹ đẻ, một bên là
nhi tử, không biết nói như thế nào mới tốt, chỉ nói: "Tẩu tử, ngươi đừng
mắng Đỗ Quyên."
Sắc mặt Nhị mợ hết sức khó coi, âm dương quái khí báng bổ nói.
Trong đám người Lâm gia, Lâm đại gia và Lâm tam gia đều ở đây.
Lâm đại gia nghe nhị mợ trái một câu "Tiểu súc sinh", phải một câu
"Tiểu súc sinh" kêu Bát Cân, còn ghét bỏ không chịu đem Tiểu Liên gả cho
hắn, trong lòng rất không thoải mái.
Hắn nhìn chằm chằm đại cậu Lâm Xuân nói: "Đại điệt tử, ta nói một câu
không xuôi tai, đây là kết thân đó, không phải kết thù. Nếu bức như vậy, đó
chính là kết thù. Đừng nói là thân mới kết không được, ngay cả người quen
cũ cũng muốn dứt bỏ."
Đại cậu nghe xong trong lòng cả kinh, cũng có chút do dự.