Lâm Đại Đầu liền tìm lý do lại đây, nhìn Hoàng Lão Thực và Phùng bà
mụ nói: "Như vậy không được. Nương Xuân Nhi nuôi 2 đứa bé, cả ngày
bận rộn đến mức xoay quanh không nói, thân mình cũng chịu không nổi.
Mắt thấy gần tới vụ xuân, tiếp tục như vậy không mệt chết mới lạ."
Hoàng Lão Thực ngây ngốc hỏi: "Không phải cho ngươi trứng gà sao?"
Lâm Đại Đầu nhếch miệng, nói: "Ta nói Lão Thực huynh đệ, ngươi thật
đúng là Lão Thực! Mấy cái trứng gà tính cái gì? Ta nghe nói những gia
đình giàu có thỉnh vú em, cho ăn tốt, uống tốt, còn có tiền công đâu, nào có
tùy tiện 2 trứng gà liền đuổi đi? Sữa là máu của nương, ngươi nghĩ có dễ
dàng?"
Hoàng Lão Thực á khẩu không trả lời được, hắn sao biết được chuyện
gia đình giàu có là như thế nào.
Phùng Thị không chịu nổi, tính cách nàng mạnh mẽ, nghe không được
lời như vậy.
Muốn tranh khẩu khí thì không thể bú sữa Lâm tẩu tử. Một là sợ không
nuôi sống con gái nhặt được này; hai lại sợ mặt Lâm tẩu tử khó coi, từ đó
hai nhà xa lạ. Tính tình nàng quật cường, khó được cùng Lâm tẩu tử chơi
thân nên không muốn làm căng. Đều ở cách vách, cúi đầu không thấy
ngẩng đầu thấy, gặp mặt không nói lời nào mới khó chịu.
Phùng bà mụ cũng chịu không nổi, đem lời giao phó của Phùng Trường
Thuận quên sạch sẽ.
Bởi vậy, hai mẹ con vừa sinh khí lại hổ thẹn, vừa vặn trong nhà mới giết
con gà, Phùng Thị kêu lão mẹ chặt một nửa, lấy thêm hai mươi trứng gà
cho Lâm Đại Đầu.