Nàng nguyên bổn là người thô ráp, không cẩn thận tỉ mỉ như những cô
gái bình thường khác. Lấy chồng, sinh con, vì sinh hoạt mệt mỏi, bất cứ
việc gì càng giản tiện, cho nên mới có lời này.
Phùng Minh Anh không giống vậy. Là thiếu nữ thích đẹp, nên giận trách:
"Lại thế nào, cũng không thể vì sinh con gái thân trần, xiêm y vẫn phải
mặc."
Phùng Thị suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Vậy ngươi làm lớn một
chút, đem tay áo làm dài hơn một chút, cuốn lại, chờ nàng trưởng thành, lại
thả xuống, vạt áo cũng làm lớn chút."
Phùng Minh Anh cười nói: "Được, tốt! Ta làm thật dài, cuộn lên bốn
năm lần. Hoa Nhi lớn một khúc, thả xuống một lai; lớn một khúc, lại thả
xuống một lai, mặc cho đến khi nàng biết chạy khắp nơi. Được chưa?"
Phùng Thị bị nàng đùa cười, liếc nàng một cái.
Đợi đến khi vợ Đại Đầu và Phùng bà mụ giặt xiêm y trở về, thấy Lâm
Xuân ngủ thật an ổn, tất nhiên là yên tâm. Vội thay tã cho hắn, rồi về nhà
hái rau nấu cơm.
Bận rộn việc nhà xong, lại chạy tới cho 2 đứa bé bú sữa, cũng không có
hỏng việc.
Hoàng gia có Phùng bà mụ và Phùng Minh Anh giúp, ngày cũng đâu vào
đấy. Phùng Minh Anh còn thường ôm Đỗ Quyên ra sân thông khí ngắm
phong cảnh, làm cho nàng cảm thấy cuộc sống này hết sức thích ý.
Như thế qua hai ngày, phiền toái tới.
Phùng Thị đã chính thức xác định không sữa, Đỗ Quyên chỉ có thể dựa
vào vợ Đại Đầu nuôi nấng.