ĐIỀN DUYÊN - Trang 168

Một là nàng còn nhỏ, sợ nàng không giặt nổi chăn lớn. Hai là bởi vì

Minh Anh đã 12 tuổi, con gái ở nông thôn không giống tiểu thư khuê các
quý như vàng bạc, nuôi tại khuê phòng không gặp người, nhưng cũng muốn
tránh những người này. Ở đây dẫu gì cũng là ngoài thôn, sợ nàng ra sông đi
bị người nói.

Phùng Thị cũng ở trong phòng kêu lên: "Lâm tẩu tử, đặt Xuân Nhi ở đây

đi, ngươi bận ngươi cứ đi. Xuân Nhi và Hoa Nhi ở chung, cũng không khóc
nháo, thật ngoan, không phiền toái bao nhiêu."

Vợ Đại Đầu ngẫm lại cũng đúng, lại nói nàng cũng không có cách nào,

chẳng lẽ đem con trai đeo trên lưng xuống sông giặt xiêm y, nhìn mẹ con
Phùng Thị sượng mặt, nên cười nói: "Như thế… Xuân Nhi của ta thấy Hoa
Nhi nhà ngươi liền vui vẻ. Vậy ta để hắn ở đây. Phiền Minh Anh để ý
chút."

Phùng Minh Anh vội nói không có việc gì.

Đỗ Quyên nghe các nàng "Xuân Nhi" "Hoa Nhi" gọi, miễn bàn không

được tự nhiên.

Bú xong, Vợ Đại Đầu và Phùng Minh Anh một người ôm một đứa, đưa

vào trong phòng, nàng mới về nhà giặt xiêm y.

Phùng Minh Anh ngồi trên giường thiêu thùa may vá nói chuyện với tỷ

tỷ, vừa chiếu khán 2 đứa bé. Hoàng Tước Nhi cũng ở một bên nhìn, nhất
thời làm chân chạy.

Tiểu Lâm Xuân có thể ngồi có thể leo, không chịu nằm yên, hưng trí

bừng bừng khởi động thân mình nhìn Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên cảm thấy tiểu tử này thuần túy đem mình làm món đồ chơi,

thập phần buồn bực, lại sợ hắn khóc nháo thêm phiền toái cho tiểu di, đành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.