Vợ Đại Đầu sờ trán Đỗ Quyên, nói: "Không nóng. Hẳn là không có việc
gì. Nếu không tốt, sao nàng không khóc?"
Phùng bà mụ nghe xong cảm thấy có lý, nhưng Đỗ Quyên không bú sữa,
vậy phải làm sao bây giờ?
Đành phải ôm về, nói với Phùng Thị, nghĩ biện pháp khác.
Ra khỏi Lâm gia, Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra.
Hừ, hừ, hừ!
Người đáng chết Lâm Đại Đầu, cho bản cô nương xem tốt lắm!
Sau khi trở về, Phùng Thị lặng người nghe Đỗ Quyên không bú sữa,
ngạc nhiên, lại một phen tra xét, cả nhà đều vây quanh giường.
Trong lòng Đỗ Quyên oán giận nói, ta không khóc, các ngươi hoảng cái
gì? Có công phu này, không bằng nấu chút cháo đút ta.
Nói thật, nàng thật đói bụng.
Nay ăn ngon dáng dấp tốt, đến giờ liền đói bụng.
Nhưng là, Phùng bà mụ và Phùng Thị đâu biết tâm tư nàng. Nàng đang
bú sữa ngon lành, bỗng nhiên hôm nay không ăn, đều cho rằng người nàng
không thư thản, ai nghĩ tới nấu nước cơm đút nàng!
Phùng Thị trầm ngâm, muốn ôm nàng vào trong thôn, tìm bà mụ lớn tuổi
xem.
Theo nàng nói, thôn Thanh Tuyền có lão nhân đều sống đến tám chín
mươi tuổi, trên trăm tuổi cũng có mấy người. Những người này sống lâu,
từng trải, nếu trẻ con trên người dính đồ không sạch sẽ, bọn họ có thể nhìn
ra.