tiết kiệm phí dụng vú em. Đại Đầu ca, con trai của ngươi nháo như vậy,
không biết là cũng muốn đi cầu chúng ta, trước kia thật không nghĩ tới.
Khuê nữ ta nhẫn nại, không chịu thua kém giúp cha nàng!"
Người thành thật cũng có cửa không tốt, nói chuyện không biết quẹo
ngoặt nhưng có thể làm người ta tức giận đến ruột đau.
Tuy Lâm Đại Đầu sinh khí, lại không bỏ đi.
Lâm Xuân y y nha nha gọi. Người khác không hiểu ý của hắn, làm cha
hai ngày nay đã biết, hiểu được hắn muốn vào phòng tìm Đỗ Quyên.
Vừa vặn Phùng bà mụ ẵm Đỗ Quyên đi ra, nhất thời hai mắt tiểu Lâm
Xuân tỏa sáng.
Lâm Đại Đầu đành phải tiến lên, nhìn Đỗ Quyên lải nhải nói: "Tiểu tổ
tông! Tiểu cô nãi nãi! Đại Đầu bá bá biết ngươi lợi hại ! Van cầu ngươi bú
sữa thật ngon được không? Đại Đầu bá bá không dám muốn đồ nhà ngươi,
ngay cả vỏ trứng cũng không dám muốn."
Gia! Ta chính là đợi ngươi nói những lời này!
Đỗ Quyên nhìn hắn cười, âm thầm giơ tay làm dấu thắng lợi.
Đương nhiên, móng vuốt bàn tay nhỏ như móng chim của nàng đánh
không vang, chỉ có thể khoa tay múa chân.
Hoàng Lão Thực cười ha ha nói: "Đây là ngươi nói? Nếu là Hoa Nhi nhà
ta bú sữa, không cho ngươi muốn này nọ."
Lâm Đại Đầu bất quá là trêu ghẹo nói giỡn, không cho rằng Đỗ Quyên
có thể nghe hiểu người lớn nói chuyện, nên không kháng cự bú sữa, cười
gật đầu nói: "Là ta nói. Chỉ cần khuê nữ ngươi chịu bú sữa, ta không cần
tiền công vú em." Chỉ cầu con trai đừng khóc là được.